"Vậy anh có biết trên người của ông chủ anh có tiền mặt gì ngoài Rael sao?"
"Rupee sao? Có."
"Không phải Rupee..."
"Trong nhà cũng có loại ngoại tệ khác."
"Không phải ngoại tệ..."
Bà chủ thấy không hỏi ra được gì từ chỗ của Karen, chỉ có thể coi như thôi.
Pavaro thì vừa lái xe vừa nói:
"Lúc vụ nổ xảy ra, cậu không có ở trên tàu điện sao?"
"Tôi đứng mua bánh kếp cho ông chủ ở ngoài trạm, ông chủ nói ông ấy đói
bụng."
"Vậy thì cậu rất may mắn đấy."
Pavaro nhìn thấy một đống tương dính trên quần áo của Karen.
Alfred bị thương rất nặng, bởi vì khoảng cách giữa anh ta và vụ nổ quá gần, trên
cơ bản cũng không đủ thời gian để phòng ngự;
Cái này không liên quan đến mạnh hay yếu, nếu kiếm khách có kiếm thuật xuất
thần đến mức nào nhưng mà không cẩn thận bị người ta chặt cái đầu xuống, như
vậy cho dù kiếm thuật của anh ta có cao siêu đến mức nào đi chăng nữa, cũng
không có cơ hội xuất chiêu ra.
Năng lực của bản thân Alfred thì nghiêng về phía khống chế và mê hoặc là phần
nhiều, cường độ thân thể cũng không phải sở trường của anh ta;
Còn nếu tín ngưỡng Mặt Đất hoặc là những hệ thống tín ngưỡng gia tộc nghiêng
về sức mạnh thể chất chủ yếu thì có thể sẽ có một chút ưu thế trong trường hợp
như thế nào.
Đến bệnh viện,
Pavaro xuống xe, đi đến vị trí buồng sau xe, Karen và ông ta cùng nhau nâng
cáng xe cứu thương xuống
"Anh lui về phía sau một chút, đừng nên đẩy, anh chỉ cần giữ thăng bằng là
được."
"A, tốt, tôi đã biết."
Cáng xe cứu thương được đưa xuống mặt đất, nhân viên y tế rất nhanh đi tới,
bắt đầu quá trình cấp cứu.
Karen thì bị yêu cầu tới trước chỗ đóng tiền, sau khi điền xong đơn nhập viện,
Pavaro xuất hiện ở sau lưng Karen, lấy ra 2000 Rael từ trong túi tiền của mình
để lên bàn.
"Cảm ơn."
Câu cảm ơn này là phát ra từ đáy lòng Karen.
Pavaro cười hai tiếng "Ha ha", nói:
"Hi vọng anh ta có thể được cứu về, được rồi, tôi phải trở về hiện trường sự cố
để đón khách."
Do dự một chút, Pavaro lại móc ra một tờ danh thiếp từ trong túi tiền của mình,
đưa cho Karen.
"Ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức trả lại tiền xe và tiền ngài đã ứng viện phí."
"Không phải, nếu như tiền không đủ, liên hệ tôi." Pavaro nói xong thì khinh
thường nhìn lướt qua cái bảng thanh toán tiền, "Bệnh viện ở Yorktown, đều là
ma cà rồng mà đám tư bản nuôi."
Sau khi mắng xong, Pavaro xoay người rời đi.
Nộp tiền, cầm hóa đơn, Karen tới chỗ điện thoại trong bệnh viện, bấm số điện
thoại nhà:
"Gâu!"
"Để Pall nghe máy."
"Gâu!"
"Healy đâu?"
"Gâu!"
"Đều không có ở nhà sao, chỉ một mình ngươi ở nhà à?"
"Gâu!"
"Alfred bị thương nhập viện rồi, ước chừng bệnh viện mấy hôm, ngươi đi vào
phòng ngủ Alfred tìm xem, xem có tiền mặt không, sau đó chờ Healy trở về, để
cô ta đưa tới."
"Gâu!"
Cúp điện thoại.
Người phụ nữ đang ngồi dệt áo lên ở trước cũng không ngẩng đầu lên nói:
"Tiền điện thoại 2 Rael."
Đưa tiền, Karen đi vào cửa phòng giải phẫu, ngồi xuống trên ghế dài.
Qua khoảng tầm nửa giờ, cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, bác sĩ đi ra, lấy xuống
khẩu trang.
"Bác sĩ, thế nào?"
"Cấp cứu đã xong, vết thương mặc dù đã trải qua xử lý, nhưng diện tích bị bỏng
rất lớn, cho nên còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, chuyển đến phòng bệnh để
tiếp tục quan sát."
"Được rồi, cám ơn bác sĩ."
Alfred bị đẩy ra, anh ta lúc này, đã có thể mở mắt.
Karen cùng Alfred vào trong phòng, mà lúc này, những người bị thương năng từ
tai nạn vừa rồi cũng được chuyển đến, trong bệnh viện bắt đầu trở nên vô cùng
bận rộn.
Đây là chỗ tốt của việc đến sớm, nếu như tới chậm hoặc là vừa lúc, thì phải chờ
đợi.
Sau khi tiến vào phòng bệnh, y tá dặn Karen một số điều cần phải chú ý quan
sát rồi sau đó rời đi.
"Thiếu gia..."
"Anh cảm giác thế nào?"
"Vấn đề không lớn..." Alfred có chút áy náy nói, "Chủ yếu là tôi không nghĩ
bọn chúng sẽ giấu thuốc nổ trong quần áo."
Nếu là cho thêm Alfred thêm mười giây đồng hồ thời gian để phản ứng, anh ta
cũng không dính vào trong hoàn cảnh hiểm nghèo này.
"Do anh không may mắn thôi." Karen nói.
"Đúng, lại vừa đúng lúc kia, bị vụ nổ làm hôn mê, nhưng thật ra lúc lên xe tang
kia thì tôi đã tỉnh, nhưng vẫn luôn không dám mở mắt, sợ bị cái tên quan thẩm
phán kia biết được, ông ta vậy mà bảo tôi là thần quan đấy hắc hắc hắc."
"Anh vậy mà còn có thể cười được."
"May mà ta trên người tôi có sử dụng trận pháp mà ngài Hoven ghi trong bút
ký, trên người tôi bây giờ cũng không có mùi vị của dị ma."
Karen xốc lên chăn mền của Alfred, nhìn xem phần lớn da thịt của anh ta đang
bị băng bó, nhất là vị trí ngay giữa ngực hỏi:
"Anh có thể giống như bà Molly sao?"
"Trên lý luận mà nói, cũng không có vấn đề gì."
"Vậy cũng tốt."
"Nhưng tôi vẫn hy vọng có thể giữ lại phần lớn bộ phận của cơ thể này, nếu trở
nên giống như bà Molly, thật ra sẽ tự giới hạn thiên phú và mức độ phát triển
sau này của chính mình."
"Có ý gì?"
"Tựa như là khi uống rượu... Tác hại của cồn đối với cơ thể là không thể thay
đổi, nhưng lúc trong băng tuyết lạnh giá, uống hai ngụm rượu có thể giúp cơ thể
cảm thấy ấm áp, nó vẫn như cũ là có hại đối với cơ thể, nhưng trong hoàn cảnh
kia, ích lợi sẽ nhiều hơn tác hại.
Cơ thể của dị ma chúng tôi cũng giống như vậy, trong bút ký của ngài Hoven để
lại có nói, trên đời này chia làm hai loại dị ma, một loại là sinh ra tự nhiên, một
loại khác, là con người sau khi bị ô uế mà biến thành dị ma.
Tôi thuộc về loại phía sau, cho nên, sự ô uế, có thể kích thích tiềm lực phát triển
của cơ thể, thậm chí còn có thể khống chế nó, trở thành một hình thức... Tiến
hóa.
Đây thuộc về quá trình phát triển của dị ma, ở trong quá trình này, cơ thể lúc
đầu vẫn thích hợp nhất, ít ra, phải cố gắng gắn bó với cơ thể nguyên bản càng
lâu càng tốt, nếu không chúng tôi sẽ dễ dàng bị lạc lối, hoặc là độ khó của việc
tiến hóa tăng thêm một bậc.
Cái này cũng là nguyên nhân thật sự mà bà Molly lựa chọn ở lại thành phố La
Giai mà không đi cùng đến Wien, bởi vì bà ấy cũng rõ ràng rằng sau khi mình
đã dung hợp với cái cơ thể kia, giới hạn cao mức của bà ấy cũng đã bị cố định
rồi.
Chỉ là, để bà ấy không tưởng tượng được là, thật ra còn có một con đường khác,
đó chính là hình thành tín ngưỡng đối với thiếu gia.
Ha ha... Chỉ là, theo sự thông minh của bà ta, cũng rất khó làm được chuyện
này."