Số 13 Phố Mink

Chương 400: Quà tặng của Tà Thần (1)




"Oanh!"

Nổ tung.

Karen không rõ ràng vụ nổ xảy ra như thế nào, bị bao phủ xung quanh bởi quá

nhiều lớp bảo vệ, anh thật ra cũng không nhìn rõ được tình hình bên ngoài.

Nhưng anh cảm nhận được làn sóng phát ra từ vụ nổ, chỉ là sức công phá của vụ

nổ cũng không quá lớn, bởi vì đã được giảm bớt từ vô số lớp bảo vệ bên ngoài.

Ví như lớp giáp bảo hộ cũng bị phá vỡ, lông vũ màu đen cũng bị tróc xuống.

Nhưng sau đợt sóng xung kích của vụ nổ, Karen cảm giác được trời đất quay

cuồng, mình giống như đang ngồi bên trong một cái thùng sắt sau đó bị quăng

xuống, âm thanh "Cạch cạch keng keng" liên tục vang lên.

Cuối cùng, tất cả đều yên tĩnh trở lại.

"A..."

Trong cổ họng Karen phát ra một chút âm thanh, những chỗ khác bị thương

cũng không quan trọng, chỉ là không may, chủ yếu nhất là đầu bị đập hai cái,

làm ý thức của mình có chút mơ mơ màng màng;

Nhưng nhờ vào việc kiên trì luyện tập "Ngọn Giáo Trừng Phạt" ở trang viên

Ellen mỗi ngày, đã hình thành cho mình thói quen với cảm giác bị "Va đập", cho

nên khôi phục cũng rất nhanh.

Mở mắt ra, phát hiện mình đã bị nổ văng ra ngoài tàu điện, nằm ở bên ngoài

đường.

Cúi đầu xuống, trông thấy cô bé kia vẫn nằm an toàn trong ngực mình, chỉ có

điều là đống khoai tây chiên nát vụn rơi vãi trên mặt đất, nước tương văng đầy

lên người của mình và cô bé.

Cũng may là, quần áo hôm nay mình mặc rất rẻ.

Cánh tay chống dậy, ngồi xuống, cô bé trừng tròng mắt, giống như là bị hù dọa,

sau đó bắt đầu thút thít.

Karen không rảnh mà an ủi cô, anh ta phải đi tìm Alfred.

Tàu điện bị lật sang bên cạnh đường ray, ở phía trước còn có khói đen và tia lửa

đang bốc lên, mà trong lúc xảy ra vụ nổ, Alfred đi về phía toa trước.

Tiến vào bên trong tàu điện, trên mặt đất có không ít người bị thương đang rên

la, còn có người đầu rơi máu chảy nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng

không biết được là chết rồi hay là ngất xỉu.

Karen bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, đồng thời bắt đầu la lên:

"Alfred, Alfred!"

Lúc này, phía trước xuất hiện một cái kiểu xe quen thuộc, ngay sau đó, cửa toa

xe bị mở ra, từ bên trong nhảy xuống hai người, bọn họ khiêng cáng xe cứu

thương trên vai, trên ghế lái có một người đàn ông trung niên đầu trọc bước

xuống, bên trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, vị trí kế ghế lái thì có một

người phụ nữ mặc áo lông màu đỏ,

Bà ta gần như gầm thét lên:

"Nhanh đi tìm đi, tìm loại thi thể nhìn có vẻ có tiền ấy, chúng ta chở về nhà tang

lễ trước!"

"Đúng, phu nhân!"

"Đã rõ, thưa phu nhân!"

Pieck và Dincom bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm nằm thi thể trên đất.

Dưới sự đè ép của áp lực sinh tồn, xe tang của nhà tang lễ đến hiện trường sự cố

còn sớm hơn cả xe của sở cảnh sát, cũng không phải là chỉ là đặc điểm riêng

của thành phố La Giai.

"Cái này, cái này!" Pieck hô, "Tới, tới!"

Dincom chạy tới, bọn họ hợp lực nâng một người lên, phần lớn bộ phần trên

người của người này đã bị đốt cháy khét, khi bị nhấc lên hai tay thõng xuống tự

do.

Karen lập tức xông lên trước ngăn cản cáng xe cứu thương, đúng vậy, là Alfred!

Mặc dù quần áo trên người anh ta bị cháy khét một phần lớn, trên mặt cũng tất

cả đều là cháy đen, nhưng vẫn như cũ có thể nhận ra đúng là Alfred.

"Đưa đi bệnh..."

Karen vốn định hô đưa đi bệnh viện, nhưng anh nhất thời lo lắng rằng tình trạng

cơ thể của Alfred lúc này có thể đưa đến bệnh viện hay không? Hay là, bệnh

viện có thể dùng phương pháp cứu chữa người bình thường để tiến hành chữa

trị cho anh ta không?

Dị ma bị thương, rốt cuộc phải xử lý như thế nào?

"Thưa ngài, xin hỏi ngài là người nhà của anh ta sao, chúng tôi là nhà tang lễ

Pavaro, xin ngài nén bi thương, cũng xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cung cấp

dịch vụ... A, là ngài sao?"

Pieck nhận ra Karen.

Sau đó cúi đầu xuống, nhìn người đang nằm trên cáng cứu thương này, giống

như cũng có chút quen mắt.

"Đưa anh ta đi bệnh viện." Karen nói.

Karen quyết định, mặc kệ như thế nào, trước tiên đưa đi bệnh viện là ổn thỏa

nhất, bởi vì anh ta nhớ kỹ Alfred từng trêu trọc bà Molly, nói trên người của bà

ta không còn bộ phận thuộc về con người, đã coi như là dị ma tinh khiết rồi;

Nói cách khác, bộ phận trên người Alfred về người chắc vẫn còn rất nhiều.

"Anh ta giống như đã chết, thưa ngài." Pieck nhắc nhở.

"Anh ta còn sống!" Karen rất chắc chắn nói, "Bây giờ, ngay lập tức chở anh ta

đến bệnh viện gần đây nhất, tiền tôi trả!"

Karen vừa nói vừa mò vào trong túi của mình, sau đó lại lập tức tìm kiếm trong

túi của Alfred, lại phát hiện tiền mặt trong túi cũng đã bị đốt trụi.

"Tiền tôi trả, tôi sẽ phụ trách trả sau, bây giờ, chở anh ta đi bệnh viện!"

Karen chỉ về bà chủ đang đứng ở phía sau.

Bà chủ mím môi, tất nhiên, bà ta cũng không nguyện ý chỉ làm một đơn hàng xe

cứu thương, lần này bọn họ đến đây sớm như vậy, ít nhất cũng có thể nhận được

một cái đơn hàng bình thường về nhà.

Lúc này, ông chủ đầu trọc kia, cũng chính là người sở hữu của nhà tang lễ

Pavaro đi tới, ông ta trước hết dùng tay để lên cổ của Alfred, cảm thụ một chút;

Sau đó,

Trên mặt ông ta lộ ra vẻ kỳ lạ,

Nói với hai tên nhân viên của mình:

"Đưa đi bệnh viện nhìn xem có thể cứu sống hay không."

"Vâng ông chủ!"

"Được rồi, ông chủ!"

Bên trong miệng của bà chủ thì không ngừng "thì thầm tút tút ", tựa như đang

bày tỏ bất mãn với người đàn ông, nhưng người đàn ông chỉ là quay đầu nói với

nàng:

"Là một thần quan."

Bà chủ miệng dừng lại, ngược lại lộ ra vẻ hưng phấn:

"Có thể thu chút vé làm thù lao?"

Alfred đã bị đặt lên xe tang, lúc Pieck chuẩn bị đóng lại cửa khoang xe, Karen

đi qua yêu cầu đi cùng, Pieck đồng ý.

Pavaro ngồi lên vị trí lái, bà chủ ngồi lên chỗ ngồi kế bên tài xế.

Về phần Pieck và Dincom, thì bị yêu cầu ở lại đây để tiếp tục tìm kiếm "Khách

hàng".

Xe tang khởi động, quẹo vào đường nhỏ bên cạnh, tránh khỏi chỗ phong tỏa

giao thông do tai nạn, tiến về bệnh viện gần nhất.

Trên đường, bà chủ còn cố ý nghiêng đầu lại từ chỗ ngồi, nhìn về phía Karen:

"Chàng trai trẻ, anh ta là gì của cậu?"

"Anh ta là ông chủ của tôi."

May là Pieck và Dincom bây giờ không có ở trên xe, nếu không bọn họ sẽ nhớ

lại Alfred lúc trước từng gọi Karen là thiếu gia đương nhiên, hai tên nhân viên

thần phó bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế kia, cũng có thể đã quên mất chi tiết

này.