Karen đi vào thang máy, Alfred nhấn nút xuống lầu, lúc thang máy đi xuống,
Alfred cảm khái nói:
"Tôi có hỏi qua, khoảng thời gian giữa trưa này, tàu điện cũng không quá đông
đúc như lúc sáng."
"Rất tốt." Karen gật gật đầu.
"Nếu như có chiếc xe tang ở đây thì càng tốt, lúc tôi chở thiếu gia đi làm sáng
sớm, thiếu gia còn có thể ngủ bù ở trên xe tang." Alfred nói đùa.
Karen cũng cười nói:
"Vậy thì đến lúc đó chọn một cái quan tài thoải mái dễ chịu một chút, quan tài
tốt có hiệu quả giảm xóc rất khả quan đấy."
Karen nhớ kỹ lần kia lúc mình xuất viện, chú Mason bỏ mình vào trong quan tài
mà chở về, nằm bên trong, thật đúng là dễ chịu.
Đi ra cao ốc, hai người lại đi đến trạm chờ tàu điện, bên cạnh trạm tàu điện có
bày rất nhiều quầy ăn vặt, người bán đa phần đều có tóc màu tím.
"Thiếu gia thấy đói bụng sao, ngài có muốn một cái bánh kếp không?" Alfred
hỏi.
Karen nhìn tàu điện từ đằng xa đang đến gần, nói: "Được rồi, ngồi trong tàu
điện ăn uống cũng không tốt lắm."
"A, còn có chuyện này sao." Alfred yên lặng ở nhớ kỹ trong lòng.
Mua vé, lên tàu, lưu lượng khách buổi trưa cũng không phải rất lớn, Karen đi
tới phần cuối toa tàu, tìm được chỗ trống rồi ngồi xuống, Alfred đứng ở bên
cạnh.
"Ngồi?" Bên cạnh có còn có chỗ trống.
"Không được, ngồi rất lâu, muốn đứng một chút." Alfred nói.
Karen nhẹ gật đầu, sau đó anh phát hiện, trước mặt mình, phía sau, bên cạnh,
đều có người đang ăn đồ ăn vặt, đều là loại đồ ăn gia vị rất nặng mùi, nhất là
một cô bé vừa đang trên tàu, cô bé hình như một mình đi tàu điện, cầm trong tay
một túi khoai tây chiên, bên trong túi khoai tây chiên còn có hai loại nước sốt,
một là tương ớt còn lại là sốt cà chua.
Cô bé đi đếm trước mặt Karen, nhìn cái ghế trống ở phía trong chỗ ngồi của
Karen nói:
"Anh ơi, em có thể ngồi ở trong sao?"
"Đương nhiên."
Karen nhích chân của mình ra.
"Cảm ơn anh."
Cô bé ngồi xuống, bắt đầu tiếp tục ăn khoai tây chiên.
Karen cố gắng giảm nhịp hít thở của mình xuống mức thấp nhất.
"Anh có muốn ăn một miếng không?" Cô bé dùng tay cầm lên một miếng khoai
tây chiên, chấm đầy sốt cà chua đưa cho Karen.
"Anh không ăn, cảm ơn." Karen mỉm cười từ chối.
"Được rồi." Cô bé tiếp tục ăn một mình.
"Em đi tàu điện một mình sao, người trong nhà đâu?" Karen hỏi, cô bé có vẻ
mới bảy tám tuổi.
An ninh ở Yorktown, không phải rất kém cỏi, nhưng cũng không được khả quan
lắm, một cô bé còn nhỏ như vậy mà ngồi tàu điện một mình, vẫn rất không an
toàn.
"A, em mới đi ra từ nhà của mẹ, bây giờ muốn về nhà của cha."
Cô bé lại giảm bớt âm lượng lại mà nói: "Cha kế vì để cho em đi về nhà sớm
một chút, cho em thêm 1000 Rael tiền tiêu vặt."
Nói xong, cô bé lấy cùi chỏ của mình đụng đụng vào cái túi nhỏ bên hông.
"Về sau không thể nói với người lạ trong túi có tiền như vậy được, có biết
không?" Karen nhắc nhở.
"Anh cũng không phải là người xấu mà." Cô bé vẻ mặt đương nhiên mà nói.
Ừ, đây là cô gái thứ hai trong hôm nay nói mình là người tốt.
"Vì cái gì?"
"Bởi vì nhìn anh đẹp trai như vậy, không cần đi làm chuyện xấu cũng có thể
thoải mái mà kiếm được tiền rồi."
"Ha ha." Karen cười.
Trạm kế tiếp, có hai người trẻ tuổi tóc tím đi lên xe, bọn họ sau khi lên xe, hành
khách ngồi ở trước đều tỏ vẻ xem thường.
Alfred nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, tóc của bọn họ là vừa nhuộm, trên cổ và cổ áo
còn có vết thuốc nhuộm để lại."
"Ừm."
Tàu điện, tiếp tục di chuyển.
Mà hai người trẻ tuổi "Tóc tím" kia chợt móc súng lục ra, bắt đầu bắn vào hành
khách trên tàu.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Dưới tiếng sung, hành khách bị bắn phát ra tiếng kêu thảm, hành khách không
bị bắn trúng thì phát ra tiếng thét còn lớn hơn.
Tàu điện rất dài, súng bắn ở toa phía trước, nhưng có một viên đạn lại bắn tới
cửa sổ xe bên cạnh Karen;
"Thiếu gia, xoay người!"
Sau khi hô xong, Alfred ngay lập tức tiến lên, hai con ngươi bắt đầu hiện ra màu
đỏ, anh ta muốn khống chế hai tên kia, giải quyết nguồn gốc nguy hiểm.
Karen thì lập tức cúi người, bờ môi nhanh chóng niệm chú thuật:
"Thần Trật Tự vĩ đại tối cao a, quyết định tất cả xiềng xích Trật Tự; xin lắng
nghe sự kêu gọi chân thành của tôi, che chở cho tín đồ của ngài, thủ hộ trái tim
hướng kiên định hướng về Trật Tự..."
Lúc niệm chú đến đây,
Karen nhìn cô bé còn đang ôm túi khoai tây chiên kế bên mình,
Trực tiếp đưa tay kéo cô bé vào trong ngực mình,
Tiếp tục nói:
"Trật tự sơ cấp Tí Hộ Ảnh Giáp!"
Tiếp tục,
"Thần Trật Tự vị đại tối cao a...
Mời lắng nghe...
Trật tự sơ cấp Hắc Vũ Hoàn Nhiễu!"
Vì thêm cảm giác an toàn,
Lại thêm đến,
"Thần Trật Tự vĩ đại tối cao a...
Xin lắng nghe...
Trật tự sơ cấp Diện Bích Chi Môn!"
Lúc này, Alfred đã khống chế được hai người trẻ tuổi đang nổ súng, bọn họ đã
đứng yên ở đó với ánh mắt đờ đẫn;
Alfred quay đầu lại, nhìn thoáng qua đằng sau, vị trí của thiếu gia, đã bị từng cái
lông vũ đen như mực, vách tường các loại vờn ở xung quanh.
Hô...
Thiếu gia không hổ là thiếu gia, luôn luôn giải quyết vấn đề cẩn thận như thế!
Lúc Alfred đang chuẩn bị "Điều khiển" hai người này mặt đối mặt cho nhau
một phát súng l1uc,
Từ trong áo của một tên, bỗng nhiên có một cái kíp nổ trượt xuống, kíp nổ đã bị
kích hoạt từ sớm, trong chớp mắt rơi xuống đất, kíp nổ kích hoạt ngòi nổ bên
trong.
"..." Alfred.
"Oanh!!!"