Số 13 Phố Mink

Chương 398: Oanh (2)




Karen lần nữa lật ra cuốn vở kia, cầm bút lên, bắt đầu tô tô vẽ vẽ ở phía trên.

Anh trước tiên viết xuống tên của Piaget, bên cạnh lại viết thêm tên của Bertha,

lại vẽ một vòng tròn xung quanh tên của Bertha, bên cạnh đánh dấu Quang

Minh thần giáo.

Thời cơ ở bên cạnh của Piaget sao?

Là cái thời cơ gì?

Mặt khác, cô ta còn nói về một tấm hình trong ngăn kéo bàn làm việc trong

phòng của Piaget?

Karen lâm vào trầm tư, nhưng bởi vì tất cả thông tin cơ bản mà mình biết được

đều đến tự miệng của tiểu thư Bertha cho nên manh mối quá mức phiến diện,

không có cách nào giúp mình phân tích một cách đa chiều được.

chỉ là, anh cũng không có ý định đi đào sâu vào tin tức này, dù sao tàn dư của

Quang Minh thần giáo cũng không có ác ý gì đối với Piaget, hơn nữa còn muốn

bảo vệ anh ta.

Điều mà Karen vẫn luôn tin vào đó là, anh ta sẽ cố gắng né tránh đi những việc

phiền phức, sẽ không để cho lòng tò mò không đạt được lợi ích tuyệt đối của

mình mà dây dưa vào chuyện lộn xộn nào;

Đương nhiên, có chút phiền phức là không cách nào tránh khỏi, nhưng đây

chẳng qua là một phần của cuộc sống, cùng với việc mình chủ động đi tìm

phiền phức là hai loại khái niệm khác nhau.

Lập tức, Karen xé mấy tờ giấy này ra, nhét ở trong túi.

Công việc ngày hôm nay của mình đã kết thúc rồi, có thể tan việc.

Nhìn xem thời gian, giống như vừa mới đến giờ cơm trưa, nhưng nghe ý của

Bertha nói, buổi chiều là không có công việc, chỉ có thể chờ đợi lịch hẹn trước

của khách hàng ngày mai.

Đi, vậy thì tan ca thôi.

Piaget sẽ không bởi vì mình mới sáng sớm đã đi làm mà cảm thấy cảm động,

cũng như vậy, anh ta cũng sẽ không vì mình về sớm mà bực bội.

Mở ra cửa phòng làm việc của mình, Karen do dự một chút... Ảnh chụp?

Karen bỗng nhiên nghĩ đến lúc trò chuyện cùng với ông nội, đó chính là... nhà

Inmerais, vĩnh viễn không để sự nghi ngờ qua đêm.

Cho nên, vì cái gì không trực tiếp đi vào phòng làm việc của Piaget mà xem

thay vì đứng ở ngoài đây chơi đoán chữ nhỉ?

Karen không đi vào phòng tiếp khách mà tìm Alfred, mà là quay người đi về

hướng phòng làm việc của ông chủ.

"Thưa ngài Karen?" Thư ký trước cửa đứng dậy chào hỏi Karen, "Ông chủ ở

bên trong."

"Được rồi."

Karen trực tiếp đẩy cửa ra, thư ký thấy thế mà hơi kinh ngạc, lập tức chạy vòng

qua bàn làm việc của mình, mà lúc này Karen đã đi vào văn phòng, Piaget đang

ngồi ở sau bàn làm việc gọi điện thoại, thấy Karen đi đến thì nở nụ cười, sau đó

đưa tay ra hiệu để thư ký chạy vào theo đi ra ngoài.

Thư ký đành phải đóng cửa phòng làm việc lại;

Piaget chỉ chỉ vào ống nghe của mình, Karen gật gật đầu, sau đó đi đến bên

cạnh Piaget, bắt đầu giở ngăn kéo bàn làm việc ra.

Piaget nhìn Karen có vẻ hơi nghi ngờ, cuối cùng dứt khoát đứng người lên,

tránh người ra để Karen tiếp tục tìm tòi, còn mình thì tiếp tục nói chuyện điện

thoại.

Một cái ngăn kéo, hai cái ngăn kéo, Karen rốt cục kéo ra ngăn kéo có để một

cuốn album ảnh.

Mở cuốn album ảnh ra, Karen lật xem từng trang, Piaget lại gần, vừa nói

chuyện điện thoại vừa nhìn động tác của Karen.

Cuối cùng,

Karen tìm được tấm hình kia, ảnh chụp bên trong là Bede cùng với Lynda và

Piaget lúc còn rất trẻ, bối cảnh là ở một quán cà phê.

Chắc là tấm hình này.

"Được rồi, cứ như vậy, có thể, chúng ta mong chờ có thể hợp tác thêm một bước

với ngài, cảm ơn."

"Răng rắc."

Piaget rốt cục nói chuyện điện thoại xong, bỏ ống nghe xuống.

chỉ là, không đợi Piaget đặt câu hỏi, Karen trực tiếp chỉ vào ngài Bede ở trong

tấm ảnh nói:

"Anh biết ông ta à?"

"Đúng thế." Piaget trả lời, "Năm đó lúc tôi đi cùng với Lynda đến triễn lãm ảnh

thì gặp ông ta."

"Sau đó thì sao?" Karen hỏi.

"Sau đó cái gì?" Piaget cười nói.

"Tôi đang hỏi anh, nếu như anh tin tưởng tôi mà nói, thỉ hãy nói sự thật cho tôi

biết, bởi vì anh cũng rõ ràng rằng, tôi sẽ không hại anh."

"Trong lòng tôi vẫn luôn có một âm thanh nói với tôi rằng, ở chỗ này, có thể đợi

được sự xuất hiện của ông ta, mà ông ta, có thể chỉ dẫn tôi tiến vào thế giới mà

Lynda đã đến."

"Trong lòng?"

"Cũng có thể nói là ở trong mơ, tôi vẫn luôn mơ đến cảnh tượng ở quán cà phê

năm đó, tôi cũng có thể cảm giác được, khi ông ta giao tiếp với Lynda, có một

cái khu vực thần bí mà cả hai người bọn họ đều đang hướng đến.

chỉ là, trong mộng nói cho ta biết là, ông ta sẽ cuồng loạn mà đến trước mặt

tôi."

"Cuồng loạn?"

Karen trừng mắt nhìn.

"Đúng vậy, giống như chịu cú sốc gì đó rất lơn, lại giống như ngộ ra được điều

gì đó."

"Được rồi, tôi đã biết."

"Karen, cho nên, anh đang làm gì?"

"Quan tâm anh thôi." Karen hồi đáp, "Còn có, anh có chấp niệm đối với ông ta

không?"

"Tôi cũng không biết." Piaget lắc đầu, "Cuộc sống là cuộc sống, mơ là mơ, tôi

có thể phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa mơ và hiện thật."

"Vậy là tốt rồi."

Karen chỉnh trang lại album ảnh xong, thả lại vào trong ngăn kéo.

"Xong rồi à?" Piaget hỏi.

"Làm việc cho tốt, sống thật tốt." Karen đưa tay vỗ vỗ bả vai Piaget, "Mặc dù

tôi cảm thấy câu nói tiếp theo này rất cũ kỹ, trong phim ảnh thường xuyên dùng

đến, nhưng tôi vẫn phải nói:

Không cần hỏi, không nên hỏi."

"Ha ha ha." Piaget nhịn không được mà bật cười.

"Mặt khác, tôi còn phải nói thêm một câu, không nên có lòng tò mò, và cũng

đừng có."

"Được rồi, tôi đã biết."

"Nếu có giấc mơ gì mới, có lời dặn dò gì khác, lập tức nói với tôi, tôi giúp

anh.."

"Giúp tôi giải mộng à?"

"Không, là trị liệu tâm lý giúp cho anh, Lynda đã đưa tôi một bức thư, nhờ tôi

chăm sóc giúp cho anh, anh có biết không, Piaget, trên thế giới này, để có được

một người bạn sẵn lòng giúp đỡ anh khi trong tay anh không có một xu dính túi

mà tìm đến cửa xin sự trợ giúp, khó đến dường nào không?"

"Đúng, tôi biết, tôi cũng sẽ nghe lời anh, cũng nghe lời của Lynda."

"Ừm."

Karen duỗi ra hai tay, ôm cái ôm của tình anh em với Piaget, vỗ vỗ trên lưng

anh ta.

"Ông chủ, đây là văn kiện mà hiệp hội quan sát tâm lý quân đội Wien gửi tới..."

Bertha lúc này đẩy cửa ra đi vào, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, lập tức lui ra

ngoài.

"Tôi cảm thấy thư ký riêng của tôi, có vẻ như đã hiểu lầm cái gì rồi."

"Tôi cảm thấy việc anh nhận cô ta vào làm thư ký riêng, mới thật sự làm cho

người khác hiểu lầm."

"Tôi sẽ không xem cô ta như Lynda, nhưng trông thấy người giống Lynda

thường xuyên xuất hiện ở trước mặt tôi, cũng là một loại vui vẻ, tôi vì sao mà

không giúp cho nội tâm mình cảm thấy vui vẻ đây?"

"Được rồi, tùy anh, tôi tan việc rồi, Bertha nói người bệnh sớm nhất phải đợi

đến ngày mai mới có."

"Buổi chiều tôi có hai cái hội nghị không thể không tham gia, nếu không tôi sẽ

đến nhà anh ngồi chơi một chút, mặt khác, anh thật sự không muốn căn nhắc

đổi chỗ ở mới à, tối hôm qua tôi mới hỏi một vài người, khu dân cư Lam Kiều

cách chỗ này thật sự quá xa."

"Vừa mua nhà ở, tiền vay còn chưa trả xong đâu, không có tiền đổi."

Karen vừa nói vừa đi ra ngoài hướng cửa phòng làm việc.

Piaget cười nói: "Tiền, không phải là vấn đề."

"Đừng nói câu làm cho người khác buồn nôn."

Karen quay đầu nhìn thoáng qua Piaget, dùng ngón tay chỉ chỉ anh ta,

"Tốt, ngày mai gặp."

Đi ra khỏi văn phòng, tiểu thư Bertha đứng ở cửa cười cười với Karen, Karen

gật đầu nhẹ với cô, trực tiếp đi ra cửa phòng khám bệnh, Alfred lập tức đi ra

khỏi phòng tiếp khách:

"Ông chủ, ăn cơm trưa à?"

"Không, là tan việc."

"Bây giờ đã tan ca rồi sao? Ùm, quả thật là một công việc tốt."

"Về nhà đi, tối hôm qua anh cũng không có đến cái cửa hàng điểm tâm kia phải

không?"

"Không có, bởi vì tối hôm qua tôi cần đưa Healy về nhà."

"Vậy thì chờ sau khi về nhà, xế chiều hôm nay anh đi đi."

"Được rồi thưa thiếu gia."

"Vất vả anh rồi."

"A, trời ạ, thiếu gia, là một người đàn ông, nếu như đi cửa hàng điểm tâm ăn

điểm tâm thôi mà cảm thấy vất vả, chuyện này quả thực là một sự sỉ nhục."

"Ừm, để anh bị nhục rồi."

"Được rồi, thiếu gia." Alfred cười nhấn nút xuống thang máy.

Vừa lúc này cửa thang máy mở ra, từ bên trong có một người đàn ông nắm tay

của một đứa bé trai, ông ta hỏi;

"Xin hỏi, tầng này chỗ điều trị chẩn đoán tâm lý Adams sao?"

"Đúng vậy, đi vào bên trong là được." Karen trả lời.

"Cảm ơn."