Số 13 Phố Mink

Chương 394: Người bệnh thứ nhất (2)




Vốn dĩ Pall đang rúc vào người Karen hai mắt lờ mờ chuẩn bị ngủ gật, sau khi

Healy đi vào, nó cũng ngẩng đầu nhìn cô, nhìn một chút, Karen cầm lấy tờ báo

cũng chặn luôn tầm mắt của Pall.

Pall có chút bất mãn mà duỗi ra móng vuốt muốn kéo tờ báo xuống, nhưng bị

Karen kéo chăn mền lên, che luôn cả cái mặt mèo lại.

Quét dọn xong, Healy đi ra cửa, cúi đầu về phía Karen:

"Thật có lỗi, thưa ngài, là do tôi không có kinh nghiệm, lần sau tôi sẽ quét dọn

lúc ban ngày."

"Không có việc gì, một chút nữa cô phải về nhà sao?"

"Đúng thế."

"Để Alfred lái xe đưa cô trở về."

"Nhà tôi cách nơi này cũng không xa, tôi đi bộ về là được rồi, không cần làm

phiền ngài Alfred đâu ạ."

"Bây giờ đã quá muộn, một mình cô đi bộ về cũng không an toàn, bắt đầu từ

ngày mai sau khi dọn dẹp xong bữa tối, cô có thể về nhà rồi."

"Vâng, cảm ơn ngài, ngài thật sự là một người tốt."

"Ừm."

Karen tiếp tục xem báo, Healy đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại.

"Tôi cũng không tin trong lòng cậu không cảm thấy ngứa ngáy." Pall nhỏ giọng

nói, "Giữ ở bên người, khó tránh khỏi sẽ mắc sai lầm."

"Cô muốn sa thải cô ta sao?" Karen hỏi, "Ít nhất phải xem xem ngày mai cô ấy

chuẩn bị cà phê và điểm tâm thế nào đã, không phải sao?"

"Cậu nói rất có lý." Pall bị thuyết phục.

Cô lúc trước cũng bị món cá Squirle và canh chua cá của Karen dụ dỗ, con mèo

lớn tuổi này, trên bản tính vẫn là tính cách của cô đại tiểu thư kia.

“Được rồi, tôi muốn đi ngủ, ngày mai phải đi làm."

Ngày mai phải đi làm,

A, thật sự là rất lâu rồi mới nói lại một câu vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này.

Kevin bò dậy từ trong ổ chó, tắt radio sau đó là công tắc đèn.

Pall duỗi thẳng cẳng ở trong chăn, cũng không làm ầm ĩ, yên tĩnh trở lại.

Karen vén vén lại góc chăn của mình,

Nói:

"Ngủ ngon."

"Uông ~ "

"Meo ~ "

...

Buổi sáng sáu giờ, Karen rời khỏi giường, sau khi rửa mặt xong thì mặt vào bộ

quần mới mua hôm qua, đi xuống lầu.

Để Karen có chút ngoài ý muốn chính là, Healy đã xuất hiện ở trong nhà.

"Thiếu gia, Healy đã tới từ rất sớm để làm bữa sáng."

Bữa sáng rất đơn giản, bánh mì bơ, trứng chiên, xúc xích nướng và sữa bò nóng.

Karen ngồi xuống, ăn bữa sáng, nói với Healy vẫn đang cẩn thận cầm khăn lau

chùi:

"Chờ ngày nào có thời gian rảnh tôi dạy cô nấu cơm."

"Được rồi, thiếu gia, cám ơn thiếu gia."

Karen vẫn hy vọng bữa sáng được ăn mỳ, cháo trứng muối thịt nạc, nhắc đến

cháo...

"Alfred, anh nhớ dành thời gian đi mua một ít bình về để ngâm dưa muối."

"Thiếu gia, tôi sẽ đi mua về." Healy nói.

"Được rồi, chi tiêu thì đến hỏi Alfred."

"Không cần, cái bình cũng không đắt."

"Đây là quy tắc, trừ phi cô cũng không muốn ở lại đây làm, nếu không thì phải

tuân thủ theo quy tắc." Alfred nhắc nhở.

"Vâng, thưa ngài, tôi đã biết."

Đi xuống dưới lầu, Alfred khởi động xe, chở Karen đi tới trạm tàu điện gần đó,

sau khi đậu xe xong, Alfred mua vé, cùng Karen lên tàu điện.

Ngồi tàu điện trừ phi phía trước xuất hiện tai nạn giao thông, nếu không cũng

không cần lo lắng vấn đề kẹt xe, chỉ có điều là... Người trong tàu điện quá đông,

so tình hình chen chúc ngồi tàu điện đi làm ở đô thị hiện đại còn kinh khủng

hơn.

Nếu như không phải Alfred dùng chính thân thể mình chống đỡ cái đám người

phía sau lại, Karen cảm thấy mình tựa như là cá mòi bên trong đồ hộp, suốt dọc

đưòng bị đè ép.

Cho nên, đợi sau khi xuống tàu điện, Karen nói:

"Về sau vẫn nên lái xe mà đi làm đi, tôi đi sớm một tiếng, né kẹt xe buổi sáng."

"Vâng, thiếu gia, tôi cảm thấy đây là một sự lựa chọn sáng suốt."

Đi thang máy đến tầng 21, lúc đi vào quầy lễ tân, nhân viên lễ tân tiếp đãi và

chào hỏi Karen rất nhiệt tình, sau đó Bertha đi ra, rất là rất quen thuộc mà dắt

tay Karen, dắt Karen đi gặp một vài đồng nghiệp để giới thiệu;

Karen không biết những đồng nghiệp này cũng sẽ không nhớ kỹ mình, dù sao

mình cũng chẳng nhớ kỹ một ai.

Sau đó, Bertha dắt Karen đến phòng làm việc của anh, một căn phòng không

quá lớn, màu sắc chủ đạo là đen, ánh đèn nhu hòa, đối với bố cục của căn

phòng, Karen rất hài lòng.

"Trong cái hộp này là quần áo đồng phục và thẻ làm việc của ngài, đồng phục

cũng không bắt buộc phải mặc; mặt khác, cái điện thoại này có thể gọi ra ngoài,

điện thoại của ngài cũng có thể gọi ra quầy thư ký, ngài có gì cần đều có thể yêu

cầu bọn họ đưa tới."

"Được rồi, cảm ơn."

Bertha ấn xuống một cái điện thoại trên bàn làm việc:

"Xin chào, làm phiền đưa một ly nước đá vào đây."

"Được rồi."

Rất nhanh, một cái thư ký nữ bưng một ly nước đá đi đến, đặt ở trên bàn của

Karen.

Karen ngồi xuống đằng sau bàn làm việc, hỏi: "Khoảng lúc nào thì tôi sẽ được

sắp xếp bệnh nhân?"

"Ngài không cần nóng lòng, lúc bình thường xem bệnh cũng phải cần hẹn trước,

tôi sẽ sắp lịch và liên hệ ngài trước một ngày."