Số 13 Phố Mink

Chương 392: Thế tấn công (4)




Alfred đẩy cửa ra, phu nhân Michelle hơi nghi ngờ một chút mà nói:

"Là quần áo có vấn đề gì về chất lượng sao?"

"Cô ta đâu?" Alfred hỏi.

"Ai?"

Khi Alfred đứng một mình ở chỗ này, lúc bên người không có thiếu gia, khí

chất và ánh mắt của anh ta, rất dễ dàng để người khác e ngại.

"Healy, cái cô gái có mông rất to kia."

"Ách, cô ấy đưa len xong đã đi rồi..."

"Tìm cô ta lại đây."

"Cái này..."

"Nhanh đi!"

"Vâng vâng, ngài chờ tôi một lát, tôi đi ngay đây, đi ngay."

Alfred đứng trong cửa hàng, nhắm mắt lại.

Thật ra lúc trước khi thay đồ, Alfred đã sớm thay đồ xong, nhưng nghe thiếu gia

nói chuyện với bà chủ cửa hàng và một cô gái trẻ khác, anh ta bèn cố ý dừng lại

đợi một lúc lâu rồi mới ra ngoài.

Vốn dĩ lúc bước ra, anh ta chỉ là thăm dò một chút xem thiếu gia có muốn tìm

hầu gái hay không.

Ai ngờ sau khi về nhà, vậy mà bị thiếu gia chính miệng hối thúc!

Là do mình sai sót, mặc dù lĩnh ngộ được ý nghĩ trong nội tâm của thiếu gia,

nhưng không nhận thức được mực độ vội vàng trong ý nghĩ này của thiếu gia.

Khoảng chừng sau mười phút, phu nhân Michelle lôi kéo tay Healy chạy trở về

trong tiệm.

"Tôi tìm cô ấy về cho ngài rồi đây." Phu nhân Michelle không dám nhìn thẳng

vào con mắt của Alfred.

Healy cúi đầu với Alfred:

"Chào ngài, ngài tìm tôi sao?"

"Tới nhà ta làm hầu gái đi." Alfred mở miệng nói.

"A?" Healy không rõ ràng cho lắm, vội nói, "Rất xin lỗi, tôi có công việc, còn

cần chăm sóc cho cha mẹ và em trai, tôi thật sự không dành ra thời gian mà đi

làm..."

"Cô làm công một tháng được bao nhiêu." Alfred hỏi.

Phu nhân Michelle giúp cô trả lời:

"1500 Rael."

Healy lập tức nói: "Không, không có nhiều như vậy, bình thường là bảy tám

trăm Rael, còn phải nhìn công việc có nhiều hay không."

Không có thân phận công dân, thì không thể làm công việc trong xưởng chính

thức, chỉ có thể làm trong những công xưởng nhỏ, thu nhập đương nhiên không

có khả năng cao như của công nhân bình thường.

Phu nhân Michelle lập tức đưa tay bấm eo Healy một cái!

"3000 Rael một tháng, ngày bao ba bữa cơm."

Healy ngây ngẩn cả người, mức lương này so với thu nhập một tháng của công

nhân chính thức còn cao hơn nhiều.

Alfred lấy ra túi tiền, từ bên trong lấy ra ba ngàn Rael, đặt ở trước mặt Healy:

"Có làm hay không?"

Healy hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Tôi làm, nhưng nhiều tiền quá, tôi chưa làm

qua hầu gái bao giờ, tôi cũng không biết năng lực của mình đến đâu..."

"Yêu cầu không nhiều." Khóe mắt Alfred liếc qua cái mông của Healy, anh ta

cảm thấy cô gái da có chút đen này, chắc là cái vị trí này hấp dẫn thiếu gia.

Cho nên, váy hầu gái tựa như cũng không thích hợp với cô ta, quần jean mới có

thể.

Alfred vốn định lấy thêm ra một xấp tiền đưa cho phu nhân Michelle để cô ta

lấy cho Healy một cái quần jean, nhưng do dự một chút, mình bây giờ là dùng

tiền của thiếu gia, cũng không thể vung tay quá trán như thế.

Khách quan mà nói, 3000 Rael mướn một cái hầu gái Alfred cũng không cảm

thấy tốn quá nhiều, thiếu gia cũng sẽ không có ý kiến gì đối với giá tiền này,

đến cùng thì tiền cà phê và đồ ăn vặt của con mèo trong nhà kìa, cũng sắp bằng

con số này.

Alfred đem tiền đặt ở trong tay Healy, nói:

"Đây là tiền lương của cô tháng này, mặt khác, cô cũng cần tự mình chuẩn bị

quần áo làm việc, chọn mấy cái quần jean ở đây đi.

Chọn xong rồi thay vào, ta dẫn cô về nhà."

"Đi làm ngay trong hôm này?" Healy rất là ngoài ý muốn, cái này cũng quá

nhanh rồi.

Phu nhân Michelle thì lập tức lôi kéo tay của Healy, kéo cô vào trong phòng:

"Đến, để thím chọn quần cho con."

Sau đó nhỏ giọng nói:

"Con cũng không cần sợ, con có biết quần áo trên người của anh ta là nhãn hiệu

gì, đáng giá bao nhiều tiền không, người ta cũng không cần hại con!"

"Thế nhưng là cái này..."

"Ba!"

Michelle dùng tay, vỗ một cái lên mông Healy.

"Đau..."

"Ha ha, thím đã nói rồi, đâu có người đàn ông nào vượt qua sự cám dỗ của nó

đâu, vị thiếu gia đẹp trai kia cũng không phải là ngoại lệ, nhưng anh ta mắc cỡ

đấy, con phải nắm chắc cơ hội nha."

...

"A, trời ạ, Karen, cậu tự mình giặt quần áo đấy sao!"

Pall ngồi ở trên lưng Kelvin, vừa mới "Tuần tra" xong sân thượng thì trông thấy

quần áo đang phơi, lập tức chạy vào trong phòng sách hỏi thăm.

"Ừm."

"Thiếu gia Karen đáng thương của tôi vậy mà phải lưu lạc đến mức tự mình đi

giặt quần áo." Pall dùng vuốt mèo xoa xoa nước mắt không tồn tại trên mặt.

"Ô ô... Gâu." Kelvin cũng toát ra cảm xúc bi thương.

Pall lập tức nói: "Không vội, chờ sau khi Eunice tiêu hóa xong huyết mạch, để

nó đến nhà này làm nữ chủ nhân, để nó chăm sóc cậu."

"Không cần, sẽ có hầu gái." Karen vừa nói một vừa lật một trang sách.

"Đúng đúng đúng, là cần một hầu gái, phải tìm một hầu gái có trách nhiệm đã

lập gia đình, lại có kinh nghiệm phong phú."

Mỗi một từ hình dung đều có thể thêm một dấu ngoặc trong đó ghi tuổi tác lớn.

Bà tổ tổ tổ của cháu vẫn không giây phút nào ngơi nghỉ để cố gắng bảo vệ vị trí

của cháu đấy.

Lúc này, của tầng dưới được mở ra.

"Thiếu gia, tôi dẫn hầu gái về rồi!"

Pall lập tức cưỡi Kelvin đi xuống chỗ cầu thang lầu hai, nhìn thấy một cô gái trẻ

tuổi mặc quần jean đứng cạnh Alfred.

Rất nhanh,

Ánh mắt của một mèo một chó, đều chú ý đến vị trí then chốt kia.

Pall lẩm bẩm nói:

"Đáng chết, thế tấn công của phe bảo thủ lại mạnh mẽ đến vậy sao!"