Số 13 Phố Mink

Chương 391: Thế tấn công (3)




"Ha ha ha ha ha ha!!!"

Alfred hoàn toàn không để ý mình đến hình tượng trước đây của mình mà

chống nạnh cười to.

Pall thì cùng Kevin liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được cảm giác

áp lực, phái bảo thủ đã "Mạnh mẽ" đến loại trình độ này sao!

Mặc dù có phe phái nhỏ, nhưng Pall vẫn là nhắc nhở:

"Nếu hơi thở dị ma trên người đã mờ nhạt đi, vậy thì có thể thử dùng một chút

thuật pháp cấp thấp để cho giấu phần mùi còn lại, như vậy trừ phi gặp được

những kẻ thật sự mạnh mẽ, nếu không những người khác dùng thuật thăm dò sẽ

rất khó nhận ra được thân phận dị mà của ngươi."

"Đúng vậy, đề nghị này coi như không tệ, bây giờ tôi đi lật xem bút ký của ngài

Hoven, ca ngợi ngài Hoven, ca ngợi thiếu gia!"

Pall không quen nhìn phái bảo thủ "Phách lối", nhảy tới trên người Kevin rời

khỏi phòng khách lầu 1, đồng thời nhỏ giọng nói thầm với Kevin bên dưới:

"Không cần lo lắng tình thế bây giờ của hắn ta, đến cùng thì phe tiến bộ của

chúng ta đã trước hết giành được vị trí thông gia quan trọng nhất!"

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Giờ khắc này, chó và mèo khó mà có được một mối thù chung.

Karen tắm rửa xong sau đó thay một bộ quần áo, mới phát hiện quần áo cũ mà

mình thay ra hai ngày trước đặt trong giỏ vẫn chưa được giặt.

Alfred không được kêu cũng sẽ không tự ý lên lầu hai, tự nhiên không nhìn thấy

đống quần áo này trong nhà tắm, cho dù vậy, Karen cũng không tiện mà bảo

Alfred đi giặt quần áo cho mình.

Về phần Pall và Kim Mao...

Karen tưởng tượng ra cảnh Pall dùng tay mèo vò quần áo,

Còn Kelvin thì leo lên sào mà phơi quần áo;

Tóm lại, chuyện này cũng không thực tế.

Trước kia ở nhà Inmerais, việc nhà đều là do thím Mary và cô Winnie phụ trách,

bình thường các em họ của mình sau khi tan học cũng có phụ giúp, còn mình

hầu như chỉ có nằm thẳng cẳng;

Trước đó lúc ở trang viên Ellen cũng vậy, người hầu rất nhiều, hoàn toàn không

phiền não về phương diện này;

Nhưng hiện thực là bây giờ mình rất cần một người hầu gái.

Vợ của Alleye là Jane giúp mình mua đủ đồ dùng hàng ngày, cho nên trong nhà

cái gì cũng không thiếu;

Karen tìm đến một cái ghế nhỏ, ngồi xuống, đổ bột giặt vào thau, bắt đầu giặt

quần áo.

Trong lúc nấu đồ ăn, Karen rất có kiên nhẫn, nhưng lúc làm việc nhà thì khác,

Karen cảm thấy mình không nhìn được mà trong lòng cảm thấy có chút bực bội.

Từng món quần áo nhúng qua nước trước, sau đó ngâm vào thau bột giặt, giống

như là phủ bột mì lên con cá rồi cho vào chảo dầu;

Ngâm xong, dùng tay vắt một chút, sau đó lại bỏ vào thau nước sạch rồi vò một

chút, vò qua hai thau nước, xác định trong quần áo không còn vắt ra bong bóng

nữa, gần như quần áo đã giặt xong.

Trong nhà có bàn ủi, Karen cũng rõ ràng rất nhiều quần áo của mình phải xử lý

tốt trước khi mặt lên người mới đạt được “hiệu quả” như mong muốn, nhưng

anh thật sự rất nhác làm, trực tiếp ôm quần áo đi lên sân thượng, đem quần áo đi

phơi.

Nhìn xem quần áo được phơi lên, Karen khẽ nhíu mày, bởi vì anh cảm thấy

mình chắc chắn sẽ quên lấy quần áo vào.

Karen đi xuống tầng dưới cùng;

"Alfred, anh bây giờ mau đi tìm một hầu gái về đây đi."

Alfred sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Không đợi Alleye trở về rồi đi tìm bên

môi giới sao?

Nhưng sau một khắc anh ta như nhớ đến điều gì, lập tức nói: "Tôi đã biết, thưa

thiếu gia, lúc này tôi đi tìm ngay."

"Thuận tiện thì mua đồ ăn tối về luôn, đêm nay ăn đỡ một hôm."

"Vâng, thưa thiếu gia."

Alfred lập tức cầm lấy chìa khóa xe để trên bàn rồi đi ra ngoài;

Karen về tới lầu hai, chỉ là chưa đi đến phòng ngủ, giờ này đi vào phòng ngủ thì

còn quá sớm, lỡ như bây giờ ngủ thiếp đi rồi thức giấc lúc rạng sáng, sau đó

chẳng lẽ phải chờ đến hừng đông rồi mới đi làm sao?

Hay là vào lúc trời còn chưa sáng thì đến trước cửa phòng khám ngồi chờ để

làm cho Piaget cảm động?

Đi vào phòng sách, ngồi xuống sau bàn sách, kéo ra ngăn kéo, bên trong có đặt

mấy quyển vở, bản bút ký màu đen để ở dưới cùng, lúc còn ở trang viên Ellen,

Alfred đã cố ý bảo người trong trang viên chế tạo một hộp gỗ chuyên dụng,

chuyên để chứa cái cuốn bút ký này

Karen lấy bản bút ký ra, mở ra hộp gỗ, lại lật trang giấy, cũng không biết là quá

trình này làm anh mất hứng thú hoặc là hôm này không có gì cần để ghi chép

lại, anh dứt khoát đóng bút ký lại rồi bỏ vào trong ngăn kéo.

Đứng dậy, đi vào trước tủ sách, ánh mắt băn khoăn, nhìn thấy một bộ sách gồm

rất nhiều cuốn« quái tặc Arsène Lupin »;

Tác giả là Morris LeBlanc, là người Faxon, khi còn sống là một vị tác giả vĩ đại.

Karen rút ra một cuốn trong bộ sách, ngồi xuống sau bàn, bắt đầu đọc.

Mặc dù không phải đọc từ cuốn thứ nhất, nhưng mỗi một cuốn cũng không có

liên kết quá rõ ràng với cuốn trước và cuốn sau, cho nên sẽ không ảnh hưởng

đến việc đọc riêng lẻ từng cuốn, đương nhiên, có mấy nhân vật sẽ có thứ tự liên

quan trước sau.

Câu chuyện và thiết lập nhân vật cũng không quá phức tạp, nhìn rất thú vị, để

cho người đọc cảm thấy rất nhẹ nhàng.

So với những cuốn sách về chủ nghĩa hiện thực hoang tưởng mà Eunice đề cử

cho mình, Karen cảm thấy dành ra một buổi chiều nhàn nhã mà đọc loại tiểu

thuyết này, mới thật sự gọi là thả lỏng và hưởng thụ.

Đương nhiên, anh không biết là, người hầu trung thành Alfred của mình, lúc

này đã lái xe quay lại cái cửa hàng vừa mới mua quần áo vào hôm này.