Số 13 Phố Mink

Chương 389: Thế tấn công (1)




Pieck: "Ca ngợi trật tự!"

Nghe được câu này, vẻ mặt của Alfred như thường, chỉ vào bốn chai nước ngọt

xếp thành hình vuông ở trước mặt:

"Hình dạng ngay thẳng, tự nhiên đã có vẻ đẹp, để người nhìn xem cảm thấy dễ

chịu."

Karen thì là lắc đầu cười nói:

"Các người, thật đúng là ngây thơ, còn không bằng mua một hộp xếp gỗ về mà

chơi."

Tất cả mọi người cười, Karen đứng người lên, tạm biệt Pieck và Dincom;

"Đi."

"Chúng ta cũng đi, cảm tạ sự trợ giúp của các vị."

"Cám ơn các vị đã hỗ trợ."

Karen và Alfred vào trong xe.

"Thiếu gia, thật sự là đúng dịp, thế mà gặp đồng nghiệp."

"Ừm."

Không phải tất nhà lễ tang đều có bối cảnh là Trật Tự Thần Giáo, trên thực tế,

cái phần sau tỉ lệ thấp vô cùng;

Nhưng bởi vì hệ thống thăng cấp của Trật Tự Thần Giáo, nhất là đến giai đoạn

quan thẩm phán này, thuật pháp có liên quan đến "Thi thể" thì tương đối nhiều,

lại thêm quan thẩm phán có thể thông qua "Thi thể" để giám sát động tĩnh ở khu

vực mà mình cai quản cho nên quả thực có không ít quan thẩm phán ở các địa

phương hành nghề nhà tang lễ.

Thành phố La Giai có rất nhiều nhà tang lễ và lò hỏa táng nhưng thật sự có bối

cảnh là Trật Tự Thần Giáo, cũng chỉ có một nhà Inmerais.

Nhân khẩu và quy mô thành thi của Yorktown không chỉ gấp 10 lần thành phố

La Giai, số nhà tang lễ trong thành phố cũng đếm không biết bao nhiêu mà hết,

trong một cái thành phố này, vậy mà trực tiếp gặp phải nhà tang lễ cũng có bối

cảnh là Trật Tự Thần Giáo, vận may này, cũng không phải ai cũng có.

Alfred mở ra radio trên xe, sau một hồi thử điều chỉnh, dùng ngón tay gõ gõ ở

phía trên, ngay sau đó, bên trong radio truyền ra âm thanh của Dincom và Pieck

lúc nãy.

Dincom: "Cậu đúng là ngu xuẩn, sao có thể tùy tiện nói ra câu ca ngợi trật tự ở

trước mặt người ngoài?"

Pieck: "Tôi kìm lòng không được mà thôi, chính cậu mới nãy không phải cũng

rất hưng phấn đấy sao, lại nói, ca ngợi trật tự một chút thì có thế nào?"

Dincom: "Hai người vừa nãy kia, giống như cũng rất quen với nghề của chúng

ta, bọn họ căn bản cũng không sợ hãi Khách hàng, cho nên ta cảm thấy họ có

thể cũng làm nghề này."

Pieck: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, nói không chừng là họ bác sĩ hoặc là làm lò mổ

đâu."

Dincom: "Tóm lại, lần sau không cho phép nói mấy lời ám chỉ thân phận này

trước mặt người khác nữa, nếu để cho ông chủ biết, cẩn thận ông ấy đánh gãy

chân của cậu đấy."

Pieck: "Ông chủ phạm sai lầm, cũng không phải chúng ta phạm sai lầm, ông

chủ bị ngưng chức quan thẩm phán, hai chúng ta là thần phó vẫn là thuộc về

danh sách của Trật Tự Thần Giáo, cậu vẫn còn sợ hãi ông ấy sao?"

Dincom: "Cậu không sợ ông ấy à?"

Pieck: "Sợ, tôi đương nhiên sợ chứ."

Dincom: "Không nên quên, hai chúng ta trên danh nghĩa vẫn là thần phó dưới

trướng ông ấy, sau khi bị tạm thời cách chức nếu như ông chủ bị phán định là có

tội, thì chúng ta chắc chắn cũng không trốn thoát sự liên quan."

Pieck: "Ông chủ có sạch sẽ hay không tôi cũng không rõ ràng, dù sao thì tôi rất

trong sạch, uống nước giải khát đều không quên cầm bình trả lại tiền đặt cọc."

Dincom: "Bởi vì hai chúng ta quá nhỏ bé, sẽ không ai quan tâm rằng chúng ta

có trong sạch hay không, cũng không đáng phải đi tiến hành điều tra chúng ta.

Thôi, lái xe đi, đón khách xong, chúng ta bây giờ đi đón ông chủ, đừng để ông

chủ chờ đợi sốt ruột."

Pieck: "Không có việc gì, ông chủ sẽ cho chúng ta thêm thời gian."

Xe tang khởi động, Alfred cũng tắt radio đi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt giữa

trán.

"Quả thật là quan thẩm phán của Trật Tự Thần Giáo." Karen nói.

Alfred nói: "Nhưng mà ông chủ của bọn họ, cũng chính là vị kia quan thẩm

phán kia hình như bị ngưng chức, tiếp theo có thể còn bị tố tụng trong nội bộ

Trật Tự Thần Giáo."

"Trước tiên đi theo họ xem một chút đi, chú ý giữ khoảng cách."

"Vâng, thưa thiếu gia."

Xe tang chạy ở phía trước, Alfred theo ở phía sau, không chạy lại quá gần, mà

là cố ý giữ một khoảng cách.

Khoảng chừng một phút sau, xe tang lái vào một cái "phố điểm tâm", mỗi cái

cửa hàng cổng đều bày bán điểm tâm, làm cho Karen nhớ tới cả con phố đều là

tiệm uốn tóc ở đời trước.

Lại đợi tầm năm phút đồng hồ, một người đàn ông trung niên hói đầu đi ra từ

trong một cửa hàng điểm tâm, trong tay ông ta kẹp lấy một điếu thuốc, trước lúc

lên xe, khạc khạc mạnh cuống họng của mình, rồi phun ra một cục đờm xuống

dưới đất, sau đó lên trên xe tang.

"Cho dù chỉ cân nhắc về hình dáng bên ngoài, tôi cảm thấy vị quan thẩm phán

này nên bị cách chức tạm thời." Alfred nói.

Karen thì nhìn về phía cái cửa hàng điểm tâm mà người đàn ông kia vừa mới

bước ra, cửa hàng tên gọi "cửa hàng điểm tâm Eva", trước cửa có dán một tờ

quảng cáo: Làm một nửa linh hồn của bạn vui vẻ.