Karen đứng người lên, chuẩn bị rời đi, khi anh bước đến trước cửa phòng làm
việc, Piaget sau lưng lại mở miệng nói:
"A, đúng, còn có một việc nữa."
"Việc gì?"
"Được rồi, cái này cũng không vội, tôi muốn anh giúp tôi tư vấn tâm lý một
chút, nhưng có thể đợi đến lúc sau khi qua nhà thưởng thức tay nghề nấu nướng
của anh cũng được."
"Anh không sao chứ?" Karen hỏi.
"Gần nhất đời sống cũng rất phong phú, vấn đề vẫn còn, nhưng lực chú ý của
tôi tạm thời có thể dời khỏi nó, tôi tuyển Bertha làm thư ký tư nhân, cũng là
muốn tự nói với mình không nên tránh né vấn đề nữa."
"Tôi lo rằng sẽ tạo thêm vấn đề đấy." Karen nói.
"Chỉ bởi vì cô ta giống với Lynda sao? Ha ha, làm ơn, làm sao có thể được, tôi
yêu Lynda là đến từ tâm hồn, mà không chỉ là vì cái túi da ở bên ngoài."
"Vậy thì, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Karen đi ra văn phòng, Alfred đang ngồi trên ghế chờ ở ngoài mà xem báo chí,
mà Bertha chuẩn bị tiễn Karen ra về, lại trông thấy chuông trên bàn làm việc
của mình reo, cô phân phó một người khác đi tiễn khách, còn mình đẩy cửa ra,
đi vào văn phòng.
"Ngày mai Karen sẽ đến phòng khám bệnh để đi làm, cô hãy sắp xếp một chút."
"Được rồi, ông chủ, tôi sẽ gọi cho ngài Karen đến làm thủ tục vào làm."
"Không cần phiền toái như vậy, cấp độ bác sĩ của anh ta trong phòng khám
ngang bằng với tôi, những tư liệu còn lại, cô cứ việc bừa là được."
"Được rồi, ông chủ, tôi hiểu được, vậy còn họ của ngài ấy..."
Piaget vuốt ve cằm của mình, nói: "Cũng tùy tiện viết bừa một cái."
"Được rồi, ông chủ, tôi có thể thấy được, ngài và ngài Karen trước kia là bạn bè
rất thân thiết."
"Đương nhiên, tôi tin tưởng về sau nếu như cô tiếp xúc với anh ta nhiều hơn
một chút mà nói, cũng sẽ phát hiện mị lực của anh ấy, chỉ là anh ta có bạn gái
rồi, còn giống như là vị hôn thê, nhưng bọn giữa bọn họ bây giờ có một vài vấn
đề xảy ra, cô cũng không phải là không có thời cơ."
"Thật sao, đó thật là một tin tức tốt, tôi sẽ nói việc này cho đám nhân viên nữ và
nữ bác sĩ trong phòng khám."
"A, không, nếu làm như vậy thì mọi người cũng không còn tâm tư mà đi làm
việc rồi. Mặt khác, cô sắp xếp một vài khách hàng, đề cử họ thành bệnh nhân
của Karen... Dựa theo yêu cầu khách hàng của tôi mà làm giống vậy, năng lực
của anh ta không hề thua kém tôi."
"Được rồi, ông chủ."
"Ừm, mặt khác nếu có những vị khách phú quý giàu có cũng có thể đề cử cho
anh ta, anh ta cũng rất biết cách đối phó với những loại khách hàng này."
"Vâng, thưa ông chủ."
"Gọi giúp tôi một phần cơm trưa đi."
"Ngài chờ một lát, ông chủ."
Bertha đi ra,
Piaget đẩy cái ghế của mình trở về sau bàn làm việc, đưa tay, kéo ra ngăn kéo
bên tay trái, bên trong có để không ít tấm hình, cơ bản đều là của anh ta chụp
cùng Lynda.
Nhìn xem những hình này, trên mặt Piaget lộ ra nụ cười ấm áp.
Mãi cho đến lúc một tấm hình cuối cùng bị cầm lên, nụ cười của anh dần dần
trở nên nghiêm túc.
"Ông thất hứa a."
Piaget nói,
"Lúc này tôi vẫn đang chờ ông đến, nhưng vì cái gì ông không đến đâu, ngược
lại là, Karen tới tìm tôi."
Piaget bưng lên ly nước đá mà Karen không uống, uống một hớp lớn,
Tiếp tục nói một mình:
"Đáng tiếc, tôi cũng không biết tên của ông là gì, cũng không biết thân phận của
ông là ai, nhưng ở trước đó, trong tăm tối luôn có một âm thanh nói với tôi, tôi
sẽ ở nơi này gặp được ông đang cuồng loạn;
Mà ông sẽ dẫn tôi đi tiến một cái thế giới mới, một thế giới mà Lynda vẫn cố
hướng đến."
Piaget nhắm mắt lại,
Trong đầu óc anh ta nghĩ đến cảnh tượng ngày Lynda bay lên trời, và hình
tượng người khổng lồ trên đám mây;
Anh khoanh hay tay lai, đặt ở trước ngực mình;
Lynda không tiếc rời đi tôi để truy tìm ngài,
Ngài đến cùng có sức hút đến mức nào?
"Ca ngợi... Relilsa?"
Bối cảnh của tấm hình kia, là một quán cà phê, bên trong ảnh chụp có ba người
đang nâng chén, theo thứ tự là Bede trung niên, Lynda lúc trẻ... Và, Piaget lúc
trẻ.
Bertha trước đó dặn dò một nữ nhân viên khác đến nhà hàng Ruilan gần đó đặt
một phần cơm trưa cho ông chủ, sau đó đi tới phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh nằm ở bên ngoài phòng khám, ở ngoài cửa ra vào, là một khu
vực khá trống trải, Bertha đi đến trước một cánh cửa sổ, mở ra để cho gió từ
ngoài cao ốc tùy ý thổi lên mái tóc mình
Sau đó, cô yên lặng lấy ra một gói thuốc là, kẹp lấy một cây, châm thuốc.
Phun khói thuốc ra ngoài, lại bị gió thổi về, phả vào trên mặt của cô, cô lại rất
hưởng thụ cảm giác này.
Trong đầu,
Hiện lên cảnh tượng trong phòng làm việc lúc nãy:
"Nghe, tôi hi vọng bây giờ cô tỉnh táo lại, cũng hi vọng cô có thể biết chính
mình bây giờ rốt cuộc đang làm chuyện gì..."
Trên ghế sa lon, cảnh Karen nắm lấy tay của cô rồi đưa ra lời cảnh cáo cứ lẩn
quẩn trong đầu.
Anh ta đã xem thấu thân phận thật của mình rồi sao,
Anh ta đang khuyên mình tỉnh ngộ, khuyên mình quay đầu?
Ánh mắt của Bertha, ngắm nhìn về kiến trúc thành thị xa xa cùng với dòng xe
cộ tấp nập bên dưới
Trong ánh mắt của anh ta, mang theo nỗi nuối tiếc và đồng cảm, còn có sự lo
lắng không cách nào xóa đi;
Bertha lại hít một hơi khói, cẩn thận nhớ lại biểu cảm của Karen trước mặt mình
lúc nãy;
Anh ta đang đồng tình với mình?
Không,
Có thể anh ta đang đồng tính với chúng ta sao?