Số 13 Phố Mink

Chương 381: Điên rồi à, Piaget (2)




Alfred mượn đến xe của Alleye, Karen ngồi vào trong xe.

Alleye đi tới, nói với Alfred: "Trong ngăn kéo có thẻ đổ xăng của trạm xăng dầu

Mandal, nếu như xăng không đủ có thể đi đổ thêm.

Thiếu gia Karen, chúc buổi sáng tốt lành, chúc ngài thuận đường xuôi gió."

"Ông cũng thế."

Vị trí của viện chẩn đoán tâm lý Adams, nằm ở trung tâm thành phố, rất lúng

túng là, Karen lại gặp phải kẹt xe sáng sớm.

Một khi quay kiếng xe xuống, thì là đủ loại mùi vị khói thuốc, không ít lái xe ở

thời điểm này đều vừa hút thuốc bên cửa sổ xe vừa nôn nóng chờ đợi, có lẽ ở

thời điểm này mùi thuốc lá ngược lại có thể xua tan bớt mùi khói xe.

Karen đóng cửa kính xe lại, yên lặng đem cái trán tỳ vào trên cửa sổ xe;

Ở thành phố La Giai, không thể nào thấy được cảnh tượng như thế này, bởi vì

thành phố La Giai càng giống như là một cái thành thị nhỏ nhàn nhã, nhưng

Yorktown, từ bên ngoài nhìn vào đã không kém bao nhiêu so với đại đô thị

trong hậu thế.

"Thiếu gia, lần sau lúc ngài đi làm, tôi có thể lái xe chở ngài đến trạm tàu điện,

lại cùng ngài ngồi tàu điện mà đi."

Karen nhẹ gật đầu.

"Nếu như không phải Alleye muốn đưa con trai đi xem bệnh, vào hôm nay ông

ta sẽ dẫn tôi đi mua một chiếc xe đã qua sử dụng về, thiếu gia, để tôi đưa ra dự

toán cho ngài.

Một vạn Rael là được rồi, mua chiếc xe giống như của Alleye cũng được, thật ra

còn có loại xe càng rẻ hơn, nhưng ngồi vào cũng không thoải mái như vậy."

Karen lần nữa gật đầu.

"Cám ơn thiếu gia."

Phải biết, Alfred thế nhưng là người lái Santland bản giới hạn ở thành phố La

Giai.

Giao thông khôi phục được một chút, Karen vốn dĩ xuất phát lúc tám giờ rưỡi,

đến lúc mười giờ thiếu hai mươi, mới đến nơi, cái cảnh kẹt xe này, thật sự là

đáng sợ.

Trong tiếng Maclay, "York", ngoại trừ mang ý nghĩa là bận rộn ra, còn có ý

nghĩa là "Hỗn loạn", cho nên, Yorktown cũng cũng có danh hiệu là “Đổ Thành”.

Cũng may, chỗ đậu xe ven đường có xe vừa chạy đi, Alfred lấy tốc độ nhanh

nhất chạy xe vào, cướp đoạt cái chỗ đậu xe này, nếu không phải tìm chỗ đậu xe

dưới tầng hầm hoặc phải chạy rất xa để tìm chỗ đậu xe.

Xuống xe, Karen lắc lắc cái cổ của mình một chút.

Mình bây giờ đang đứng phía dưới "Cao ốc Santor", chỗ chẩn đoán điều trị của

Piaget ngay bên trong cao ốc.

Nhưng khi Karen xoay người nhìn qua con đường nhộn nhịp về phía tòa cao ốc

đối diện, ánh mắt ngưng lại:

"Cao ốc Curtis."

"Thiếu gia, cao ốc Curtis là một tòa nhà cổ mang tính tiêu biểu của Yorktown,

rất nhiều phim đều lấy cảnh quay ở nơi đó." Alfred giới thiệu nói,

"A, trùng hợp như vậy?"

Karen hiện tại không có bất kỳ cái gì lý do để chen chân vào việc tàn dư của

Quang Minh Thần Giáo, mặc dù có Rasma cam đoan, anh có thể khôi phục việc

liên lạc thông tin với người trong nhà, nhưng cũng không có nghĩa là thân phận

của anh có thể để lộ ra ngoài sáng.

"Chúng ta đi vào phòng khám bệnh trước đi, tôi sợ đợi chút nữa bọn họ sẽ tan

tầm nghỉ trưa."

Karen mang theo Alfred đi vào trong cao ốc Santor, phòng khám bệnh của

Piaget nằm ở tầng 21, sau khi đi vào thang máy, Karen đứng ở trong góc nhỏ,

Alfred giúp anh ngăn ra một khoảng trống;

Người người ra ra vào vào thang máy,

Lại liên tưởng đến cảnh tượng kẹt xe trên đường,

Karen lại tìm về cảm giác lên thành phố lập nghiệp đi xin việc.

Loại cảm giác này, giống như một người không có mang cá bị ép phải không

ngừng bơi lội dưới nước như cá;

Một số con cá nhỏ có được một ít khả năng nào đó, có thể mang theo những con

cá con khác cùng nhau nhô lên mặt nước, hô hấp một ít không khí mới mẻ;

Cho nên vì cái gì rất nhiều sáng tác kinh điển của các nhà nghệ thuật được sáng

tác trong hoàn cảnh bần hàn khốn khó, bởi vì sau này đã dọn lên trên bờ quá

lâu, họ đã quên đi cảm giác bị đè nén dưới mặt nước.

"Đinh..."

Đến tầng 21.

Alfred giúp Karen gạt mở đường đi từ đoàn người trước mặt, dẫn Karen đi ra

thang máy.

Lễ tân của phòng khám bệnh là hai cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở;

"Xin chào, thưa ngài, xin hỏi các ngài có hẹn lịch trước sao?"

Karen hồi đáp:

"Xin giúp tôi liên lạc với ngài Adams, tôi được cha của ngài ấy nhờ đến tặng

đồ, tên tôi là Karen."

Lời nói dối có thiện ý đôi khi có thể giúp tiết kiệm đi rất nhiều phiền phức, ví

như câu trả lời sẽ xuất hiện như: Thật xin lỗi ngài, ngài không có hẹn trước là

không thể đi vào; hoặc là: Tôi là bạn của Piaget, để anh ta ra gặp tôi.

"Được rồi, thưa ngài."

Nhân viên lễ tân bấm điện thoại, chỉ trong chốc lát, nhân viên lễ tân đối Karen

mỉm cười nói:

"Ông chủ của chúng tôi đang họp, tiểu thư Bertha hi vọng ngài có thể chờ một

chút ở trong văn phòng, tôi sẽ dẫn ngài vào."

Dưới sự dẫn đường của nhân viên lễ tân, Karen và Alfred cùng tiến vào phòng

khám bệnh, trong phòng khám rất yên tĩnh, nhưng có thể thấy được sự "Bận

rộn", bên trong có không ít bác sĩ, còn có đứng khách hàng đang xếp hàng đợi.

Văn phòng của ông chủ lại tận trong cùng nhất, trước cửa là bàn làm việc của

thư ký:

"Xin chào, ngài là Karen phải không, mời ngài."

Thư ký mở cửa ban công ra, Karen đi vào, Alfred thì ở lại bên ngoài.

"Mời ngài ngồi, ngài muốn uống cà phê hay là trà?"

"Nước đá."

"Được rồi, lập tức đem đến cho ngài."

Hai mặt của văn phòng là cửa sổ sát đất, đứng ở chỗ này cảnh quang rất tốt,

Karen nhịn không được đi đến trước cửa sổ, bắt đầu thưởng thức.

Đã từng, anh ta cũng có một phòng khám bệnh thuộc về mình, nhưng không

quy mô như củaPiaget, mình cũng không có văn phòng xa hoa như thế.