Số 13 Phố Mink

Chương 376: Ánh sáng trường tồn (1)




Một muôi dầu nóng bị Karen giội lên, phát ra tiếng"Xì xì xì" giòn vang.

Alfred đứng bên cạnh nhắm mắt lại, giơ hai tay lên, ngẩng đầu lên, nói một câu

xúc động:

"A, rốt cục lại được nghe được cái âm thanh làm tinh thần và thể xác của người

ta mê say, đây là nghệ thuật, là nghê thuật mà chúng ta được tiếp xúc mỗi ngày!

Tôi thật lấy làm tiếc cho ngài Bede, ông ta nên có mặt ở chỗ này để chứng kiến,

cái gì mới gọi hơi thở của mặt đất thật sự!"

Karen nhìn thoáng qua Alfred, nói: "Bưng lên bàn."

"Vâng, thưa thiếu gia."

Alfred bưng cái tô canh chua cá này lên, đưa về hướng bàn ăn.

Người phụ nữ lúc trước vẫn đang đứng cạnh Alfred xem Karen nấu ăn bước tới,

chỉ chỉ bếp lò trong phòng bếp, ra hiệu để bà ấy đến quét dọn.

Bà ấy gọi là Jane, là vợ của Alleye, tóc ngắn màu vàng, dáng người có chút thon

gầy, bà là người bị câm điếc.

Đời trước Karen có học qua ngôn ngữ tay, ngôn ngữ tay cũng không khó học,

mặc dù giới hạn bởi ngôn ngữ quốc gia, nhưng phương thức biểu đạt thường

ngày vẫn như cũ rất tương tự nhau.

"Bây giờ chúng ta đi dùng bữa tối trước."

"Tôi muốn giúp ngài dọn dẹp phòng bếp xong trước."

"Ở trong nhà của tôi, sau khi cơm nước xong mới là lúc dọn dẹp phòng bếp,

cảm tạ ý tốt của bà, chờ chúng ta dùng cơm xong sau lại làm phiền bà sau."

"Được rồi, tôi đã biết."

Karen cùng Jane đi tới phòng ăn, phòng ăn không gian không lớn, nhưng nếu

chỉ có năm người ngồi thì vẫn là rất rộng rãi.

Phần của Pall và Kim Mao đã được đưa lên trước, một mèo một chó ăn ở trên

lầu.

"Thật sự là quá phong phú, cám ơn ngài đã chiêu đãi, thiếu gia Karen." Alleye

đứng dậy cảm ơn Karen.

Con trai Hande mười hai tuổi của Alleye cũng đứng dậy, vừa nhìn chằm chằm

đồ ăn đang tỏa hương thơm trên bàn vừa cùng với cha mình cúi đầu với Karen.

Cũng giống như Jane, Hande mười hai tuổi cũng là người câm điếc.

Karen nhớ kỹ mình lần thứ nhất ngồi xe của Alleye tới cổng phòng môi giới,

Alleye cũng chỉ phất tay chào hỏi, cũng không nói chuyện, bởi vì bọn họ nghe

không được.

"Ông quá khách khí rồi, Alleye, phải là tôi cảm tạ ông vì đã giới thiệu một căn

nhà tốt như thế mới đúng."

"Không không không, đây là công việc của tôi, mà tôi cũng đã nhận được tiền

công của mình, ngài thật không cần cảm ơn tôi vì việc này."

"Nhưng ông đồng ý để cho tôi vào đây ở ngay trong này, còn để cho vợ mình

giúp tôi mua sắm đồ đạc và vật dụng hàng ngày, đây không phải công việc của

hai người đúng không?"

"Cái này không tính là trợ giúp gì cả, là việc mà tôi phải làm, lại nói, ngày thứ

hai thì ngài cũng đã để cho Alfred cùng với tôi hoàn thành xong thủ tục, cái

phòng này vốn là thuộc về ngài, ngài sớm vào ở một buổi tối lại chẳng đáng là

gì đâu."

"Không, lúc người ta trông thấy một thứ mà mình thích, dù là có thể có được nó

trước thời gian chỉ một phút đồng hồ, cũng là một niềm hạnh phúc lớn lao rồi."

Hande lúc này đã nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn còn đang thỉnh thoảng nuốt

nước miếng, nhưng không có được cha mẹ cho phép cũng không dám đụng

muỗng nĩa vào, Karen dùng ngôn ngữ tay nói với Jane:

"Có thể bắt đầu ăn, nhắc nhở đứa bé chú ý xương cá."

Jane dùng sức gật đầu đối với Karen, sau đó ra hiệu con trai mình có thể ăn,

Hande cười cầm lấy cái nĩa, xiên một miếng gà quay to vào trong dĩa của mình

bắt đầu ăn.

Karen hôm nay chuẩn bị canh chua cá, gà quay và thịt dê hầm, thức ăn chay là

hai món rau trộn cùng với canh cà chua trứng.

Sau một khoảng thời gian sống ở trang viên Ellen, để hiện tại anh thực sự muốn

một lần nữa nhắc nhở "Công việc thẩm mỹ" cho dạ dày của mình một chút.

"Thiếu gia Karen..."

Alleye vẫn luôn dùng xưng hô học được từ ngày đầu tiên gặp Alfred,

"Tiền công của tôi vốn dĩ cao hơn lúc đầu một chút, bởi vì giá bán cuối cùng thì

cao hơn mong muốn của chủ nhà một chút, nguyên nhân là chủ nhà cũ cũng

không nghĩ rằng những thứ đồ dùng trong nhà và đống sách cũ lại có thể bán

được nhiều tiền như vậy, cho nên tôi muốn xin rút ra phần tiền công cao thêm

kia để trả lại cho ngài."

"Không cần, đó là số tiền ông nên nhận được, thật sự đây là lần đầu tiên thấy có

người làm môi giới mà còn chủ động trả tiền môi giới lại cho khách hàng đấy."

"Tôi cũng là lần đầu tiên nghe được có khách hàng nói rằng số tiền công này là

tôi nên nhận được, thường ngày thì khách hàng lúc nào cũng sẽ đề phòng chúng

tôi, sợ chúng tôi móc từ tay họ ra nhiều hơn một đồng lẻ."

"Ừm, tôi hiểu bọn họ." Karen cầm lấy một đôi đũa làm bằng bạc mà Alfred đưa

cho mình từ khi còn ở thành phố La Giai gắp lấy một miếng thịt cá đưa lên trên

miệng, "Bởi vì tôi bây giờ cũng không đến nỗi quá thiếu tiền."