"Sách cũng để lại sao?" Karen hỏi.
"Ngài chủ phòng trước đã đem hết sách ông ấy cần mang đi rồi, còn lại đều là
để lại, ngài cũng biết đấy, sách cũ... Cũng bán không được bao nhiêu tiền, ha
ha."
Karen lôi ra cái ghế sau bàn đọc sách, ngồi xuống.
Vô ý thức mở ra ngăn kéo ở giữa dưới bàn sách, bên trong trống rỗng, chỉ có
một bức thư.
"Đây là chủ phòng trước để lại à?" Karen hỏi.
"Đúng vậy, để lại cho chủ nhân tiếp theo."
Karen cầm lấy phong thư, thư đã sớm được mỏ, sau khi mở ra phát hiện chắc là
có mấy người đã xem qua, chắc là mấy người đến xem nhà trước đây.
"Xin chào người bạn thân mến không biết tên:
Cảm tạ ngài nguyện ý dùng cuộc sống của mình để làm ấm áp căn nhà này, tôi
rất có tình cảm đối với nơi này, bởi vì nơi này chứa đựng một đoạn ký ức tốt
đẹp nhất của tôi cùng với vợ con mình..."
Ở giữa không ít lời nói đều chủ nhà cũ miêu tả chuyện cũ của mình với căn nhà
này, cùng với một ít bố trí sinh hoạt khác, Karen xem qua loa xong.
Mãi cho đến lời chúc phúc sau cùng,
Ánh mắt của Karen ngưng lại,
Bởi vì lời chúc phúc mà chủ nhà cũ để lại là:
Nguyện để ánh sáng, vĩnh viễn thấm vào sinh mệnh của ngài, bảo vệ tín ngưỡng
của ngài.
Trong bút ký của ông Hoven có không ít ghi chép liên quan tới Quang Minh
thần giáo, đây đều là nội dung cấm kỵ;
Karen nhớ kỹ, cùng loại với trước lúc mình sử dụng thuật pháp của Trật Tự
Thần Giáo phải đọc lên: Thần Trật Tự vĩ đại a...
Trong lời niệm của Quang Minh Thần Giáo, cũng có một đoạn tương tự, đó
chính là: Thần Ánh Sáng vĩ đại a, nguyện ngài giáng xuống ánh sáng, thấm vào
tính mạng của ta, bảo vệ tín ngưỡng trung thành của ta đối với ngài...
Phía sau, có thể đọc tiếp thuật pháp sơ cấp.
Cho nên, chủ phòng là nhìn thấy câu nói này ở đâu rồi tiện tay dùng, hay là chủ
phòng cũ vốn dĩ cũng tín ngưỡng Quang Minh Thần Giáo?
Nhưng ít nhất có thể chứng thực, phòng này quả thật không có liên quan gì đến
gia tộc Ellen, bọn họ cũng không dám đi đụng vào cái cấm kỵ Quang Minh
Thần Giáo này, càng không có khả năng dùng cái này để đi đùa giỡn.
Chỉ là, nếu như là cái nhân viên thần chức khác có thể sẽ cảm thấy vô cùng
kiêng dè với thứ này;
Nhưng Karen là một ngoại lệ, đến cùng thì trong nhà mình còn có một người
ông nội thích mắng Thần Trật Tự là do gái điếm nuôi.
Chủ phòng cũ có phải là tín đồ của Quang Mình Thần Giáo hay không cũng
không quan trọng, chủ yếu là Karen thích loại nhà này, cũng thích cách trang trí
bố cục.
Về vấn đề di chuyển, để Alfred đi ra ngoài mua một chiếc xe đã qua sử dụng
cũng tốt, dù sao cũng không đắt.
"Tôi muốn lên mái nhà xem thử."
"Đương nhiên, đương nhiên, ngài mời, từ nơi này đi lên."
Karen đi lên mái nhà, trên mái nhà được ngăn cách rất tốt, cơ bản mỗi cái căn
hộ trên tầng cao nhất đều khoanh một mảnh đất, cũng bởi vậy, tính riêng tư rất
tốt, vị trí mái nhà mà Karen đang đứng được xây một bức tường gạch ngăn cách
với nhà còn lại.
Mặt phía bắc, có rất nhiều bồn hoa.
"Bồn hoa cũng là chủ nhà cũ để lại, mấy ngày này tôi và vợ mình phụ trách tưới
nước cho chúng."
Karen nhẹ gật đầu, mở ra cửa phòng kính, không gian bên trong cũng không
lớn, có đặt một bàn trà và hai cái ghế mây, ở trong góc phía nam có đặt một cái
ngựa gỗ đồ chơi, đứa trẻ ngồi lên có thể đung đưa tới lui;
Đây cũng là đồ chơi khi còn bé của con trai đôi vợ chồng nhà, bởi vì sơn trên
con ngựa gỗ nhỏ cũng đã tróc đi bảy tám phần, chỉ còn lại một chút sơn pha tạp.
Có thể thấy được, hai vợ chồng chủ nhà cũ rất thích nằm trên đây uống trà tắm
nắng nhìn con mình chơi trên ngựa gỗ, chỉ là trên nóc nhà kính lúc này có che
một tấm vải đen, bên trong có vẻ hơi lờ mờ.
Alfred thì sờ lên cửa thủy tinh, nghi ngờ nói:
"Thiếu gia, chất liệu của thủy tinh này, giống như có chút đặc thù."
Pall thì nhảy nhót trong lồng ngực Karen, móng vuốt nhô ra, dùng móng tay cào
một chút ở trên lớp kính, sau khi cào xuống, hơi nghi ngờ mà nhìn móng vuốt
của mình một chút.
"Có vấn đề gì sao?" Karen hỏi là có nguy hiểm gì.
"Không có." Alfred nói.
"Meo." Pall cũng lắc lắc cái đuôi.
"Thiếu gia, tôi lấy tấm vải che kia xuống để ngài cảm nhận thử một chút?"
Alleye hỏi.
"Làm phiền ông."
"Không có việc gì, thiếu gia, ngài nhìn bên ngoài phòng kính này có bốn cái
móc, bình thường dùng để cố định tấm vải che này, ở đây có hai sợi dây thừng,
một sợi dây thừng kéo xuống là kéo tấm vải ra, một sợi dây khác kéo tấm vải
phủ lên lại."
Alleye vừa nói vừa kéo một sợi dây thừn, miếng vải đen bị kéo xuống.
Ánh mặt trời dễ chịu của buổi chiều chiếu vào, nhưng sau khi chiết xạ qua lớp
thủy tinh, Karen chỉ cảm thấy giống như là ánh nắng mặt trời chói chang chiếu
vào mình, bất ngờ không đề phòng chiếu lên mắt, Karen giật mình chỉ có thể vô
ý thức giơ cánh tay lên che chắn;
Dùng tay che, Karen nhìn về phía con ngữa gỗ trong góc kia, dưới góc độ của
ánh sáng chiếu vào, phần màu sắc còn lại của ngựa gỗ biến mất, chỉ còn lại một
cái bóng màu đen sì
Nhìn, giống như là một cái người, đang quỳ sát dưới đất.