Hai ngày trôi qua, trong khoảng thời gian hai ngày này, Karen lại xoa bóp chân
cho Eunice hai lần, một lần cô ấy mặc chỉ đen, một lần lại mặc tơ trắng.
Có lẽ là bởi vì biết bạn trai lập tức muốn rời đi, cho nên Eunice tỏa ra càng thêm
chủ động một chút.
Mặt khác, Karen còn cùng với người nhà Ellen cùng ăn một bữa tối tạm biệt
chính thức, tại bữa tối anh nói ra lý do mình muốn tạm thời dời xa trang viên
Ellen, anh muốn vào thành phố đông người qua lại để mở mang tầm mắt hơn;
Nhưng cũng có thể bởi vì cái này lý do quá mức chân thực, chân thực đến mức
những người ở đây ngoại trừ ngài Bede, những người còn lại đều cảm thấy đây
là giả.
Bọn họ càng muốn tin tưởng, là Karen có những yếu tố khác cần phải rời đi,
hoặc là, nhà Inmerais, có sự bố trí khác.
Đối với cái này, Karen cũng lười phải giải thích thêm, trong bữa tiệc, anh đã đáp
ứng thỉnh cầu của lão Anderson sẽ thường xuyên giữ liên lạc cùng với trang
viên Ellen, cũng sẽ thường xuyên dành thời gian về thăm trang viên.
...
Buổi sáng hôm nay, trước lúc chuẩn bị rời khỏi trang viên Ellen, Karen lần nữa
đi tới chỗ nghĩa trang tổ tiên nhà Ellen để cúng bái.
Nhìn xem đã bia mộ thuyền cướp biển đã sửa sang xong, khóe miệng Karen
mang theo ý cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên.
Thật ra thì Karen vẫn luôn luôn tò mò về một việc, đó chính là sở dĩ mình có thể
Thức tỉnh bá tước Recar, là bởi vì năng lực của chính mình thật sự đạt đến cấp
bậc kia, hay là do tính cách của bản thân Bá tước Recar khiến cho thi thể gã
càng dễ dàng thức tỉnh?
Rốt cuộc, lúc ấy anh đã chuẩn bị trước để thức tỉnh một vị tổ tiên bình thường
của nhà Ellen, cũng không nghĩ đi chọn người có tên trong lịch sử, bởi vì người
có danh tiếng thường thường cũng mang ý nghĩa bản thân càng mạnh.
Cho nên, việc mình thức tỉnh bá tước Recar đã giải quyết nguy cơ của trang
viên Ellen là không phải là giả, nhưng "thể chất dễ cháy" của Bá tước Recar
phải chăng cũng trợ giúp mình có thêm một lần tích lũy kinh nghiệm?
Ví như, lúc mình dùng thức tỉnh, xiềng xích dưới chân biến thành màu đỏ.
Nói thông tục một điểm thì bất cứ kỹ năng nào đều cần có "Độ thuần thục";
Cũng giống như việc mình luyện tập nhiều lần thuật pháp "Ngọn Giáo Trừng
Phạt" vậy, ngươi dù sao cũng phải thành công một lần, mới có thể tiến hành
tổng kết lại hiệu quả tăng thêm trong những lần sau, nếu như vẫn luôn không
thành công, ngươi sẽ tự mình vướng vào một vòng lặp vô hạn tự hoài nghi bản
thân.
Cũng bởi vậy, mình và Bá tước Recar, là giúp đỡ nhau thành công?
Lại hoặc là,
Là do chúng ta vốn có duyên phận?
hôm nay Karen mang theo hai bó nhang, sau khi đốt một bó cho mộ của bá tước
Recar, một cái bó khác thì đặt ở trước bia mộ của Thủy tổ Ellen, còn mộ của
những tổ tiên khác, thì không có phần.
Cho nên, không muốn hi vọng xa vời rằng hai chân nằm xong đất là xong, bởi
vì nếu như khi còn sống không thành danh, sau khi chết cũng sẽ bị phân biệt đối
xử.
Kết thúc tế bái, lúc Karen chuẩn bị lên xe, phát hiện phu nhân Jenny đang đứng
tại bên cạnh cửa xe.
"Thiếu gia Karen." Phu nhân Jenny chủ động mở miệng.
"Phu nhân."
"Eunice..." Phu nhân Jenny hít sâu một hơi, tiếp tục nói, "Eunice, cậu tính an
bài nó như thế nào?"
Thật ra, thì lời này nên để chồng của mình đến hỏi, nhưng phu nhân Jenny phát
hiện chồng mình mấy ngày nay cả ngày lải nhải, trạng thái và tinh thần cả người
cũng không quá tốt, cũng chỉ có thể để người làm mẹ này vì con gái của mình
mà đến hỏi thăm
"Cô ấy hiện tại đang thức tỉnh huyết mạch, cháu cảm thấy để cô ấy ở nhà sẽ dễ
chăm sóc hơn."
"Vậy sau này đâu, tôi muốn hỏi là về sau này, tôi có hỏi qua Lieza, Lieza nói,
sau hai ba tháng cũng sẽ chuyển biến tốt đẹp, sẽ không thích ngủ như vậy, nhiều
nhất nửa năm, mọi thứ sẽ triệt để chuyển biến tốt đẹp."
"Mỗi tháng cháu sẽ dành thời gian về trang viên để thăm cô ấy."
"Ừm, sau đó thì sao?"
"Đợi đến lúc cô ấy khôi phục hoàn toàn, cháu sẽ đón cô ấy cùng đi, cô ấy đã
đáp ứng cháu, cháu cũng đã đáp ứng với cô ấy."
"Karen, tôi có thể tin tưởng cháu được sao?"
"Ngài có thể tin tưởng vào gia giáo của nhà Inmerais."
Karen cúi đầu một chút với phu nhân Jenny, sau đó Alfred giúp anh mở cửa xe
ra, ngồi vào trong.
Ô tô dừng ở đằng sau lâu đài cổ, là lễ nghi mà gia tộc Ellen dùng để chiêu đãi
hoàng thất đến để tiễn đưa Karen.
Alfred ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lái xe là người của gia tộc Ellen;
Pall thì nhảy tới trên đùi Karen, vừa mới ở bên ngoài thổi gió, hai tay có chút
đông lạnh, Karen đưa tay để vào phần lông phía dưới Pall.
Kim Mao thấy thế cũng nhích lại gần Karen, ý là lông của nó càng dày đặc hơn
so với lông mèo, càng thích hợp giữ ấm, nhưng mặc cho nó càng không ngừng
vẫy đuôi, đều bị Karen lựa chọn không thèm nhìn.
Thân thể Karen ngửa ra sau, tựa vào trên ghế dựa da thật:
"Lên đường đi."
"Vâng."
Lái xe khởi động xe, lúc đi vòng qua lâu đài cổ đi ra cửa chính, lão Anderson
mang theo những người khác trong nhà đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn.
Karen không có quay cửa kính xe xuống cùng họ chào hỏi lần cuối, nhưng khóe
mắt liếc xuyên qua cửa sổ xe trong suốt vẫn là thấy được bên cạnh cửa sổ phòng
sách lầu ba có đứng hai bóng người.
Một cái là Judea, một cái là Berger;
Cái đuôi Pall nhếch lên đến, lại bị Karen vuốt đi;
Lúc xe chạy ngang qua khán thính phòng, Alfred mở miệng nói:
"Thiếu gia, ngài từng nói qua chỗ này tổ chức lễ cúng điếu rất thích hợp."
Đáng tiếc, chỉ làm một lần lễ tang của thân vương Henry.
"Về sau vẫn còn có cơ hội." Karen nói, "Tôi cảm thấy, nơi này, sẽ lại dùng
được, nhưng khách hàng, cũng không thể giống thấp kém giống như thân vương
Henry vậy."
Chốc lát, Karen lại bồi thêm một câu:
"Quan trong nhất chính là, không thể tự mình bỏ tiền làm."
Cái này, Alfred còn nói thêm:
"Thiếu gia, sau khi tiến về vùng ngoại thành, chúng ta liền xuống xe, để hắn lái
xe trở về, chúng ta đón xe đi khách sạn.
Tôi đã đã hẹn công ty môi giới nhà đất, buổi chiều lúc ta đi trước nhìn một chút,
hắn liệt ra thích hợp phòng ở, thiếu gia ngài trước tiên có thể nghỉ ngơi tại
khách sạn."
"Không nghỉ ngơi, chúng ta cùng đi xem đi."
"Được rồi, thiếu gia."
"Phải nhớ rõ ràng hạn mức vay mua nhà của chúng ta, không muốn vượt qua."
"Đương nhiên, thiếu gia, có một việc không may mà tôi phải nói với ngày, sổ
tiết kiệm mà lúc đầu tôi đem đến Wien, không biết lúc nào bị tôi làm mất rồi,
cho nên chúng ta tiếp theo chỉ có thể trông cậy vào tiền sinh hoạt trong tay của
ngài và dựa vào khoản vay để mua nhà."
"Ha ha."
Trên mặt Karen lộ ra nụ cười, nói:
"Được."
Xe đang di chuyển trên đường lớn, cùng trang viên Ellen sau lưng càng lúc càng
xa.
Alfred mở ra radio xe ta, sau một hồi điều chỉnh, bên trong radio phát ra một bài
ca mang giai điệu vui vẻ của nông thôn « Cô gái ở quê nhà hãy đợi tôi trở về ».
Lúc này, Kim Mao dùng móng vuốt chủ động vỗ vỗ đầu gối Karen.
Karen cúi đầu xuống, phát hiện bên trong miệng Kim Mao ngậm một tấm bài
poker, đưa tay lấy tới, là một tấm Át bích.
Quay xuống cửa sổ xe,
Karen đem quăng tấm Át bích này ra ngoài,
Át bích nhanh chóng xoay tròn trong không trung,
Cuối cùng vừa vặn lấp vào trong một khe hở bên đường;
Đây là,
Khởi đầu mới