Số 13 Phố Mink

Chương 366: Xin chào, nơi đây là nhà (1)




"Tôi đã ngủ bao lâu?"

"Thiếu gia, ngài đã ngủ một ngày một đêm rồi."

"Ngủ lâu như vậy sao?"

"Đúng vậy, thiếu gia." Alfred lấy tới một ly nước đá, đưa cho Karen, "Thiếu gia,

để tôi dặn dò phòng bếp làm đồ ăn cho ngài."

Karen tiếp nhận ly nước, trực tiếp uống hết.

"Để tôi lấy thêm cho ngài một ly."

Alfred đi lấy thêm ly nước thứ hai, Karen thì ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn

về vị trí phía trước cửa sổ, ánh nắng buổi sáng đang chiếu vào.

Nhìn một chút, Karen bỗng nhiên hơi nghi ngờ một chút, dùng tay vuốt vuốt

ánh mắt của mình;

Không giống, cảm giác không giống với lúc trước.

Cửa sổ vẫn là cái cửa sổ kia, ánh nắng vẫn là cái ánh nắng kia, màn cửa cũng

vẫn là cái màn cửa kia, nhưng dựa theo lẽ thường mà nói, lúc này chắc hẳn phải

làm cho mình cảm giác mông lung sương mù, nhưng ánh mắt của mình lúc này,

lại trở nên rõ ràng như thế, rõ ràng đến mức làm cho chính mình cũng không

thích ứng kịp.

Karen lại lần nữa nhìn khắp bốn phía, cuối cùng, nhìn xem Alfred đang bưng ly

nước đến;

Anh rõ ràng trông thấy đầu ngón tay và dưới khóe mắt của Alfred, có một loại

ánh sáng nhỏ bé đến mức khó mà nhìn thấy được đang di chuyển, thứ này trước

đây anh ta không thể nào phát hiện ra.

"Thiếu gia, nước đây."

Karen vừa cầm lấy ly nước vừa nói: "Alfred, tôi cảm giác lúc mình nhìn vào

mọi thứ, giống như có chút không giống như bình thường."

"Thiếu gia, tôi nghe nói sau khi Thần khải, đạt được gợi ý của thần, thần sẽ chỉ

dẫn cho người cách để nhìn thế giới này, đến lúc đó, thế giới trong mắt của ngài,

sẽ lại khác biệt, giống như mở ra một cánh cửa mới."

"Thần khải?" Karen cười nói, "Tôi cũng không biết chính tôi có thành công thần

khải hay không..."

Đột nhiên, Karen ngây ngẩn cả người.

Dường như những ký ức lúc trước đã mất đi hoặc trống rỗng, bỗng dưng khôi

phục lại.

Anh ta nhớ lại chữ mà lúc đó mình viết xuống bút ký,

Khi đó,

Có một âm thanh lớn quanh quẩn trong đầu óc của mình.

"Lấy bản bút ký ra."

"Vâng, thưa thiếu gia."

Alfred đưa bản bút ký tới, Karen lật ra đến một tờ kia, nhìn thấy dòng chữ phía

dưới cùng nhất:

"Thực tiễn, là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý."

Đem bản bút ký đặt ở trên chăn, Karen xòe bàn tay ra đặt ở trên trán của mình,

đúng vậy, chính là câu nói này đã vang vọng trong đầu óc của mình khi ấy.

Chỉ chỉ là, không giống với âm thanh lạ lẫm mà quen thuộc vang lên trong đầu

mình, lần này, mình rõ ràng nhớ là âm thanh của chính mình vang lên ở trong

đầu.

Là nguồn gốc từ việc mình tự hỏi bản thân, tự mình hô lên đáp án sao.

Nhưng...

Ánh mắt lần nữa trông thấy một câu chữ màu vàng kia,

Cái này có được gọi là Thần khải không nhỉ?

Lại hoặc là, cái này gọi từ khải?

Chỉ là, ít nhất là “khải” thành công, mình cũng không cần lại đi lo lắng cái vấn

đề bây giờ đến cùng là thần phó hay vẫn là thần khải, mình bây giờ, đã là thần

khải —— Karen.

Đồ ăn được đưa đến, vẫn như cũ rất đắt đỏ xa hoa và phong phú nhưng lại cùng

từ ngon miệng không có gì quá liên quan.

Chỉ bởi vì thân thể ngủ lâu nên nhu cầu được cung cấp năng lượng, cho nên

Karen ăn rất nhiều.

Sau khi ăn xong, Alfred bắt đầu báo cáo chuyện của hai ngày này:

"Thiếu gia, việc của nữ hoàng đã được giải quyết, ít nhất là đã giải quyết mặt

ngoài, ngài Bede tự mình mang theo hộp chứa nữ hoàng vào trong hoàng cung,

không bao lâu, hoàng cung sẽ tổ chức buổi họp báo với phóng viên, hướng các

báo giới tuyên bố nữ hoàng sau khi tham dự lễ tang của thân vương Henry, đau

buồn quá độ, lập tức vĩnh biệt cõi đời.

Hôm qua toàn bộ báo chí của Wien đều đang đưa tin về sự ra đi của nữ hoàng;

Hôm nay tôi nhìn thấy báo chí đưa tin rất nhiều công lao của nữ hoàng trong

suốt những năm qua;

Tôi đoán chừng ngày mai chắc sẽ đưa tin rằng cái chết của nữ hoàng sẽ mang

đến bất lợi cho Đế quốc Wien khổng lồ cùng với các nước lệ thuộc và hệ thống

thuộc địa."

"Ngài Bede làm việc vẫn được." Karen bình luận.

Cái việc này mặc dù nói ra nghe rất đơn giản, chỉ là đưa một cái hộp mà thôi,

nhưng cuộc chiến kia diễn ra chỉ trong nháy mắt, ngài Bede hoàn mỹ hoàn

thành nhiệm vụ, làm cho hoàng thất Gloria sợ hãi.

"Mặt khác chính là, toàn bộ công việc xử lý và khôi phục trong trang viên, đều

đã hoàn thành, bao gồm việc tu sửa ngôi mộ của Bá tước Recar."

"Ừm."

"Judea sẽ tiếp tục ở lại trang viên Ellen, cô ấy đã tỉnh, mà cũng đã đồng ý canh

giữ mộ của cha mình, cô ta rất kiên định cho rằng Bá tước Recar là cha của

mình."

"Ừm, có thể hiểu được."

Judea một mực không cho rằng chính mình là người nhà Gloria, vẫn cảm thấy

gia tộc Gloria bẩn thỉu, trong sự nhận biết của cô ta, Recar mới là nguồn cội của

mình, một loại "Phụ thân" vượt qua nhiều thế hệ.

"Berger chủ động thừa nhận với chúng ta, cậu ta đã được bá tước Recar tăng

cấp, bây giờ hai loại thuộc tính hỏa và thủy trong hệ thống tín ngưỡng của gia

tộc đều đã đạt đến cấp 2."

"Ừm."

Nghe đến đó, trong lòng Karen có chút nghi ngờ, tối hôm qua... Không, khuya

ngày hôm trước sau khi bá tước Recar giải quyết xong Nữ hoàng, vậy mà lại

làm nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy, cảm giác này, giống như là đang chuẩn bị

hậu sự cho chính mình.

Cho nên, lúc đó ông ta vội vàng chuẩn bị mọi việc, là đang dự định làm cái gì?

Cái này, có chút nghĩ không ra.

"Ngài Anderson đã tỉnh tỉnh, bây giờ cơ thể của ông ta đã khôi phục..."

"Bỏ qua ông ấy."

"Vâng, thiếu gia, tiểu thư Eunice đã tỉnh..."

"Đi thăm cô ấy một chút đi."

"Được rồi, thưa thiếu gia."