Ở chỗ này, Karen vô ý thức mà dùng câu cảm thán.
Bởi vì quen thuộc cảm giác ở bên cạnh ông nội, mà sau khi ông nội đã ngủ say,
trong lòng của anh có cảm giác rất chênh vênh.
Nhưng, cân nhắc đến việc bọn họ sẽ lật xem bút ký của mình, cho nên, Karen
lại viết thêm một câu:
"Nhưng bên cạnh của ta đã có Alfred, anh ta là tùy tùng trung thành nhất."
Ở giữa dấu " 。 " bị tô đen (dấu chấm dùng trong tiếng Trung), phía trên gạch
thêm một cái đường dọc, đổi thành "!"
"Thế nhưng là, nếu về sau ta đã có được năng lực kia rồi, ta còn cần lo lắng vấn
đề an toàn của cá nhân mình sao?"
"Cũng không chắc là vậy, không phải đến lúc đó muốn làm cái gì là làm cái đó,
cho dù là Dis, lúc đối mặt với lực lượng của Trật Tự Thần Giáo, cũng lựa chọn
đàm phán mà thôi."
Karen mệt mỏi, không muốn lại viết tiếp, đang lúc anh chuẩn khép bản bút ký
lại, bỗng nhiên dừng lại:
"Ta phát hiện nội dung tóm lược bên trong thần thoại tường thuật « Ánh Sáng
Trật Tự », bắt đầu xuất hiện nhiều tình tiết trùng hợp trong cuộc sống của ta, ta
luôn có thể từ bên trong tóm lược của thần thoại tường thuật « Ánh Sáng Trật
Tự », tìm đến bóng dáng của chính mình.
Ta biết ta đặc thù và khác biệt;
Cho nên, ta đang bước lên con đường năm xưa của Thần Trật Tự hay sao?
Ông nội nói, Thần Trật Tự rất đói, ông nội còn nói Thần Trật Tự thật ra không
phải là Chân Thần;
Cho nên, ta không thể bởi vì mình có điểm tương đồng mà cảm thấy đắc chí
được, con đường của ông nội là sai lầm, nhưng con đường của Thần Trật Tự, có
vẻ như cũng đã xảy ra vấn đến.
Có lẽ cũng giống như ông nội vậy, Thần Trật Tự cũng là bởi vì đi được quá xa,
cho nên không có khả năng quay đầu được nữa."
Karen đưa tay bưng chén nước lên, uống một ngụm nước đá, để ly xuống, tiếp
tục viết:
"Bây giờ ta có tính là một thần khải hay không?"
"Ta nên nghiệm chứng cảnh giới của chính mình như thế nào?"
"Có lẽ, dứt khoát cho rằng ta vẫn còn là thần phó, không có liên quan gì đến
thần khải, tiến hành thần khải lại một lần nữa?"
"Thế nhưng là, nếu như thần không còn cho ta gợi ý lần thứ hai mà nói, thì ta
nên làm cái gì?"
Karen tựa lưng ở trên giường, cầm bút, bỗng nhiên chìm sâu vào trầm tư.
Alfred vẫn luôn yên tĩnh đứng ở xa, nội tâm chìm vào trong sự khuấy động, mỗi
lần trông thấy thiếu gia cầm bút viết vào bút ký, anh ta luôn có cảm giác mính
đang được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử.
Bởi vì anh ta tin tưởng kiên cường rằng, câu chữ mà thiếu gia viết xuống bây
giờ, tất nhiên sẽ ngang hàng với « Ánh Sáng Trật Tự » và « Kỷ Nguyên Ánh
Sáng » mà lưu truyền mấy nghìn năm à không, là lưu truyền mấy cái kỷ nguyên,
để cho vô số người đọc và nhà nghiên cứu cùng tìm hiểu thảo luận!
Hả? Thiếu gia sao lại ngồi yên ở đó không nhúc nhích?
A, chắc là ngài ấy mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.
Alfred rón rén đi đến bên giường, muốn giúp thiếu gia dọn dẹp tốt để nghỉ ngơi
thoải mái hơn, nhưng sau khi đến gần, anh ta chợt dừng bước lại, bởi vì anh ta
phát trên người của thiếu gia, toát ra khí chất của sự"Thành kính" và "Suy tư".
Cái khí chất này giống như đúc với lần trước anh ta đã từng thấy qua, khi đó
thiếu gia ngồi ở trên bậc thang.
Alfred im lặng hé miệng một chút,
Mặc dù nội tâm của Alfred đã ngập tràn sự ca ngợi dành cho thiếu gia,
Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt của mình, anh ta vẫn như cũ
cảm thấy chấn động:
Thiếu gia đây là... Lại thần khải rồi?
Đấng vĩ đại là gì?, đây chính là đấng vĩ đại!
Nói mệt mỏi, nói mình bây giờ mệt đến mức nằm bên lề đường cũng có thể ngủ,
nhưng là theo thói quen muốn viết ít đồ trước khi ngủ, kết quả viết viết một hồi,
rốt cục đến lúc chuẩn bị đặt bút xuống đi ngủ,
Lại dành thời gian, làm thần khải?
Lúc này, âm thanh sửa chữa ở phòng ngủ sát vách vẫn vang lên, tiếng náo loạn
bên ngoài khu đất trống vẫn không ngừng truyền đến, Alfred thật muốn hô to
một tiếng để toàn thế giới yên tĩnh, nhưng anh ta không cách nào làm thế được.
"Hô..."
Lại, để Alfred kinh ngạc chính là, anh ta phát hiện thiếu gia lại mở mắt ra, lại
cầm bút lên.
Hả? lần này thiếu gia thần khải, thật nhanh!
Karen bây giờ cũng không biết bản thân mình đang trong trạng thái Thần khải,
mà một lần trước có thể cảm nhận được, không chỉ bởi vì quan sát thế giới đen
và trắng kia, mà là bởi vì trong lòng của anh ta có sự hoài nghi và bài xích đối
với Thần.
Nhưng lần này, anh chỉ đang tự mình tiến hành xem xét suy nghĩ mà thôi.
Ngòi bút, lại lần nữa rơi xuống trang giấy.
Karen trước viết xuống một câu:
"Tại sao muốn trông mong mà ngồi xuống, chờ đợi thần đến ban sự gợi ý?
Nếu như không có thần, nếu như thần không rảnh, chúng ta liền không cách nào
đạt được chân lý hay sao?
Ông nội có nói qua, tín ngưỡng là có trước, sau đó thần mới ra đời.
Trước lúc Thần Ánh Sáng xuất hiện, trên đời này chả nhẽ cũng không có ánh
sáng sao?
Trước lúc Thần Trật Tự xuất hiện, trên đời chẳng lẽ không có trật tự hay sao?
Trước khi Thần Đại Địa xuất hiện, chẳng lẽ thế giới không có mặt đất?
Cho nên,
Nhất định phải chân lý phải do thần ban tăng?
Chúng ta vì cái gì không thể đi mình tự mình tìm gợi ý, nghiệm chứng chân lý?"
Sau đó câu nói sau cùng,
Lúc Karen đang viết, hoàn toàn không có ý thức đến, hoặc là nói rằng anh bây
giờ cũng không ý thức được rằng mình đang viết chữ, viết chữ chỉ là một cái
động tác kèm theo, bởi vì anh đang tự trầm mê trong suy tư vài giải đáp;
Nhưng Alfred đứng tại bên cạnh giường, lại rõ ràng thấy bút mực đen trong tay
của thiếu gia, lúc này lại viết ra kiểu chữ màu vàng kim!
Một đoạn chữ màu vàng kim kia viết rằng:
"Thực tiễn, là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý."