"Có thể." Pall cường điệu nhìn thoáng qua Bede, "Thiếu gia Karen nói một câu,
ta cảm thấy rất có đạo lý, ta muốn đem câu nói kia tặng cho ngươi."
"Xin tổ tiên hãy dạy bảo."
"Karen nói, nghệ thuật gia không chỉ cần phải có mục tiêu truy cầu thẩm mỹ
càng cao, quan trọng nhất chính là, hắn cần cảm nhận được hơi thở của mặt
đất."
"Hơi thở của mặt đất?"
"A, không phải bảo người đi tin vào Đại Địa Thần Giáo, mà là hơi thở thuần túy
của mặt đất."
"Cháu giống như... Có chút hiểu ra."
"Vậy rất tốt." Pall nhẹ gật đầu, thật ra chính bản thân nó cũng chẳng nghe hiểu
nổi câu nói này, bởi vì Karen tựa như luôn luôn thích nói ra một vài từ ngữ
giọng điệu rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức tựa như là do anh ta phiên dịch ra từ văn tự
của quốc gia khác vậy, lộ ra vẻ vô cùng cứng nhắc.
"Tóm lại, nguy cơ lớn nhất cũng đã giải quyết, hai người các ngươi bây giờ cần
phải xử lý tốt công việc của mình, hi vọng các ngươi có thể hoàn thành tốt, bởi
vì trước mắt thiếu gia còn có việc khác quan trọng hơn còn cần làm."
"Vâng."
"Vâng."
Pall dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu chó, con chó lúc này xoay đầu đổi hướng chạy
về phía lâu đài.
Karen hoàn toàn chính xác còn có chuyện khác quan trọng hơn cần làm, trước
hết anh cần đi nhìn Eunice một cái, Eunice vẫn còn ngủ say.
Sau đó, Karen đi tới gian phòng của Alfred cũng ở trên lầu 3, gian phòng này
ngay sát vách phòng ngủ của Karen, không có nhiều công năng xa hoa như
phòng ngủ chính, nhưng ít ra cũng có một phòng tắm riêng.
Có tì vết duy nhất chính là, trên vách tường chung với phòng ngủ của mình,
xuất hiện vết rạn nứt lít nha lít nhít, sẽ không ảnh hưởng đến kết cấu phòng ốc,
nhưng đủ để để người bình thường cảm thấy tê cả gia đầu.
Cũng may, đối với cái này Karen cũng có thể tiếp nhận.
Sau khi tắm rửa một cái xong, Karen nằm ở trên giường.
Lúc này, nơi nào đó trong phòng ngủ sát vách đang có âm thanh quét dọn truyền
đến, sở dĩ sẽ làm cho Karen cũng nghe đến, không phải là do cách âm kém, mà
là sau khi bọn người hầu dọn dẹp xong "toàn bộ nữ hoàng”, bắt đầu sửa sang lại
phòng ngủ bị hư hỏng.
Bên ngoài, lại có tiếng gào thét truyền đến, người của trang viên Ellen cùng với
đội bảo vệ đuổi đám hộ vệ và tỳ nữ đi cùng nữ hoàng ra khu đất trống để giám
sát.
Alfred đem màn cửa kéo lại, nhỏ giọng hỏi:
"Thiếu gia, ngài có cần đổi một cái phòng khác yên tĩnh hơn không?"
Karen lắc đầu, nói: "Lúc anh đang cảm thấy rất mệt mỏi, nằm bên lề đường
cũng có thể ngủ rất say."
"Vậy thì thiếu gia hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, ngài Bede đã khởi hành đi vào
hoàng cung Yorktown, tôi tin rằng sau khi thiếu gia thức dậy, mọi thứ trong
trang viên Ellen đã khôi phục nguyên trạng."
"Lấy bút ký ra cho tôi, trước khi ngủ tôi muốn viết một vài thứ."
"Được rồi, thưa thiếu gia."
Trước đó vì để trống phòng ngủ chính cho nữ hoàng, toàn bộ đồ vật của Karen
đã sớm chuyển đến trong gian phòng của Alfred.
Karen nằm ở trên giường mở ra bản bút ký, cầm bút lên;
Alfred đem tới một ly nước đá đặt cạnh đầu giường, sau đó thối lui ra xa, hai
tay đặt trước người, đứng một cách yên tĩnh.
Karen bắt đầu viết vào trong bút ký:
"Xiềng xích của nghi thức Thức tỉnh biến thành màu đỏ, điều này khiến tôi tin
tưởng về sau nó chắc còn có những màu sắc thay đổi khác, mà khả năng rất lớn
sẽ tương ứng với những công dụng khác nhau."
"Thời gian thức tỉnh của bá tước Recar vẫn tiếp tục rất ngắn, ông Hoven sau khi
được thức tỉnh, có thể tồn tại vài ngày, tiểu thư Mandila cũng là được thức tỉnh
gián tiếp nhưng chỉ duy trì được vài ngày, mà thức tỉnh bá tước Recar chỉ duy
trì thời gian một buổi tối.
Việc này có quan hệ với xiềng xích màu đỏ, màu đỏ, chắc là đại diện cho giá trị
đưa vào thấp nhất, mang ý nghĩa lượng điện của nó đủ để nổ máy..."
Karen do dự một chút, đem cái cụm từ "Khởi động máy" này gạch 1 cái, phía
dưới đổi thành "Khởi động Động cơ ".
"Có thể đưa ra kết luận cho tình huống đã biết trước mắt, thuật Thức tỉnh của ta
ít rườm rà và trả giá thấp hơn so với thuật Thức tỉnh của Trật Tự Thần Giáo,
nhưng cùng lúc cũng liên quan đến sự tích lũy của chính bản thân ta.
Nếu như ta bây giờ không phải là thần phó, mà là Quan Thẩm Phán, hoặc là
càng cao hơn, ta chắc hẳn có thể làm càng dễ dàng hơn."
"Bản thân bá tước Recar tự đóng băng bây giờ cũng giống như việc quăng vào
tủ lạnh để cấp đông đồ ăn, lại thêm các biện pháp phụ trợ khác vào, có thể trì
hoãn tốc độ tiêu tán linh tính trong cơ thể của ông ta xuống mức thấp nhất;
Hi vọng thời gian này, có thể đủ dài;
Bởi vì lần sau lúc ta muốn thức tỉnh lại ông ấy, ta nhất định phải có năng lực để
tiến hành bổ sung linh tính, bây giờ, năng lực này đối với ta mà nói vẫn còn quá
xa xôi."
"Một khi ta có được cái năng lực kia, có thể tiếp tục bổ sung năng lượng cho thi
thể mà ta đã thức tỉnh, như vậy thì có nghĩa rằng ta có thể kéo dài tính mệnh của
kẻ mà ta thức tỉnh, tương đương với việc ta nắm giữ sự sống và cái chết của bọn
chúng."
"Nếu như bá tước Recar có thể luôn luôn duy trì thức tỉnh, có ông ấy ở bên cạnh
ta mà nói, sự an toàn của ta được tăng lên rất lớn...!"