Số 13 Phố Mink

Chương 359: Kỵ sĩ Trật tự (2)




Pall chuẩn bị nhảy xuống bả vai Karen đi lấy tới, ai ngờ một cái bóng khác còn

nhanh hơn mình.

Alfred đem viên hạt giống bị bao bọc trong lớp băng từ trong tay của bá tước

Recar đưa đến trước mặt Karen, lúc Karen muốn đưa tay đụng vào, Alfred nhỏ

giọng nhắc nhở:

"Thiếu gia, loại băng này không phải là băng thông thường đâu, cẩn thận bị

thương do rét giá."

Trên thực tế, bàn tay của Alfred đã xuất hiện vết tích của sương băng.

"Cất kỹ nó." Karen phân phó nói.

"Vâng, thưa thiếu gia." Alfred lập tức tìm đồ đi đựng nó.

Bá tước Recar nói: "Thiếu gia xin yên tâm, khối băng này cho dù đặt giữa

quảng trường trong mùa hè cũng sẽ không tan chảy, nó bị phong ấn ở bên trong,

cực kỳ an toàn. Nếu như muốn hòa tan nó, có thể dùng thuật pháp hoặc là dùng

nhiệt độ của dung nham."

"Được rồi, tôi hiểu được, thật ra tôi còn không biết nó đến cùng là thứ gì."

"Nó là Hạt giống ánh sáng."

"Hạt giống ánh sáng?"

"Đúng vậy, có lẽ gọi nó như thế này sẽ làm cho ngài cảm thấy rất là ngoài ý

muốn, nhưng nó đúng là hạt giống ánh sáng.

Tương truyền, hai kỷ nguyên trước, ở một quốc gia xuất hiện rất nhiều thứ hạt

giống này, bọn chúng hấp thu máu của người sống và thú vật để sinh trưởng,

bởi vì thân cành và dây leo của bọn chúng đều là màu đen, sau khi lớn lên, che

đậy ánh nắng, bao phủ cả quốc gia kia trong bóng tối.

Cho nên những người sống ở đó vừa phải tránh né những sợi dây leo hút máu

vừa phải cầu nguyện ánh sáng xuất hiện."

"Sau đó, Thần Ánh Sáng bỗng xuất hiện à?"

"Đúng vậy, Quang Minh Thần Giáo ra đời tại quốc gia đó, mọi người bởi vì

cùng nhau tụ tập dưới ánh sáng, cùng nhau tuyến chiến với những nhánh cây

hắc ám này.

Cuối cùng, Thần Ánh Sáng giáng thế, triệt để đánh bại bóng tối và nhổ tận gốc

toàn bộ bọn chúng.

Trong « Kỷ Nguyên Ánh Sáng », lúc đoạn chuyện xưa này được miêu tả, gọi

thứ hạt giống này là hạt giống ánh sáng, cũng không phải là do nó là hạt giống

của Thần Ánh Sáng, mà là để thể hiện ra thái độ tích cực vươn lên:

Lúc bóng tối che phủ mặt đất, không cần sợ hãi, bởi vì ánh sáng cũng sắp đến!"

"Lời giải thích này của ngài, so với không giải thích, cũng không có gì khác biệt

lắm." Karen cười nói.

Trước lúc giải thích, mình nghe tên đã cảm thấy cái hạt này khó mà không liên

quan gì đến Thần Ánh Sáng; sau khi giải thích, mình ngược lại càng thêm chắc

chắn mà thôi.

"Đọc hiểu kinh văn của Chân Thần, vốn chính là mỗi người một khác."

"Ngài Bá tước cũng rất thích xem những loại sách này sao?" Karen tò mò hỏi.

"Đúng vậy, bởi vì cuộc đời hải tặc, phần lớn thời gian nhưng thật ra là rất khô

khan, không có khả năng lúc nào cũng có kẻ địch ở trước mặt, cũng không có

khả năng luôn luôn chìm đắm trong kỹ viện trên bờ;

Dưới tình huống bình thường, cậu cần phải phiêu dạt trên biển cả bao la suốt hai

ba tháng mới có thể tìm được đích đến của mình.

Cho nên, vào những khoảng thời gian đó tôi quen với việc đọc sách giải trí."

"Thì ra là như vậy, tôi nghe nói, nguồn gốc của hạt giống này là từ tấm hải đồ

mà ngài đã lưu lại từ năm đó."

"Cái này thật ra là lỗi do tôi." Bá tước Recar trực tiếp thừa nhận, "Năm đó tôi ở

trong biển phát hiện ra một vực sâu, tôi đã thử đi qua đó thăm dò, nhưng không

thể xâm nhập, với lại tôi đã cảm thấy được sự nguy hiểm ở trong đó.

Trên đường trở về, tôi tiện tay vẽ ra tấm hải đồ, đánh dấu vị trí của chỗ vực sâu

kia lại.

Bởi vì cuộc đời cướp biển rất buồn chán, cho nên vẽ hải đồ thật ra là một trò

chơi mà chúng tôi dành cho người đời sau.

Vừa nghĩ tới người đời sau có thể sẽ vì tấm hải đồ mà cậu lưu lại mà chém giết

tàn sát lẫn nhau, sau đó căn cứ theo hải đồ đó mà gian nan trăm đắng nghìn cay

tìm kiếm, cuối cùng sau khi đến vị trí để đào rương, kết quả bên trong lại chỉ có

một cái quần lót cũ!

Ha ha, đây là một việc rất thú vị phải không!"

"Ừm..."

"Bởi vì chúng ta cũng thường xuyên bị mấy vị cướp biển tiền bối thế hệ trước

trêu đùa kiểu này, nên chúng ta sau khi bị họ đùa rồi thì quyết định tuân theo cái

truyền thống này."

"Nhưng tấm hải đồ kia, hẳn cũng không giống vậy." Karen nhắc nhở.

"Lúc đó tôi cảm thấy nó chẳng có tác dụng gì mấy, chỉ có nguy hiểm, vừa lúc

lúc đó Gloria phụng dưỡng tôi xong, trong tay tôi cũng không có châu báu trang

sức gì thích hợp, nhưng mà làm cướp biển, chúng tôi cũng không thể quịt tiền

của gái điếm đúng không, bởi vì cuôc sống của bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì.

Cho nên tôi đã rất trịnh trọng mà phân chia tấm hải đồ kia thành hai phần, một

phần đưa cho cô ta, nói cho cô ta rằng ở đó có một bảo tàng, một phần khác tôi

đã mang về trong gia tộc.

Trên thực tế thì một phần kia tôi chỉ tiện tay ném vào trong rương hành lý.

Nhưng mà ai biết nhiều năm sau khi tôi chết, người nhà Gloria vậy mà cầm tấm

hải đồ kia tìm đến nhà Ellen, kết quả là hậu duệ của tôi lại tiện tay đưa ra nửa

phần còn lại