“Ngươi đã đi đường vòng, chuyện này là vận rủi định sẵn cho gia tộc của ngươi,
cho dù ngươi đã biết trước cũng nên lựa chọn im lặng quan sát.
Cũng giống như sự thay đổi của bốn mùa, ngươi không phải tiếc nuối vì sự ra đi
của mùa xuân ngọc bích, cũng không cần phải vui mừng vì mùa hạ nóng nực đã
trôi qua, càng không phải lưu luyến sự phong phú của mùa thu, cũng không cần
phải trốn khỏi cái lạnh giá của mùa đông;
Ngươi để ý hay không thì chúng vẫn sẽ đến;
Ngươi có ngăn cản hay không thì chúng vẫn sẽ đi.
Ngươi nên ra khỏi đó, đứng bên ngoài, quan sát nó, ngưỡng mộ nó, khen ngợi
nó!
Khi trong lòng ngươi không còn lo lắng, góc nhìn của ngươi và cọ vẽ của ngươi
mới có thể thể hiện những điều thuần khiết nhất!
Ngươi thật ra đều biết tất cả những điều này, phải không?"
Ông Bede nghiêng đầu, giơ bức tranh vẽ thư phòng lên.
"Ngươi đã đi sai đường rồi, không ngờ ngươi lại đi thử tìm kiếm sự giúp đỡ của
người khác để tránh vận rủi cho gia tộc.
Ông ta đã hứa với ngươi, nhưng ngươi thấy đấy, có thay đổi gì không?
Tại sao ngươi không ngồi lại và tiếp tục hoàn thành bức tranh mà ngươi vẫn
chưa vẽ xong kia?
Ngươi có dám không?
Ngươi có dám không?
Khi ngươi cầm cọ vẽ lên, ngươi không nên sợ hãi, ngươi nên hoàn thành bức
tranh của mình một cách chân thực nhất có thể!
Chứ không phải là trốn tránh!"
"AAAA!!!!!!"
Ông Bede đánh rơi bức tranh trước mặt và điên cuồng đạp đổ từng giá vẽ trong
phòng vẽ. Cuối cùng, bức tranh ông vẽ sau khi vào phòng vẽ trước đó đã bị xô
đổ, một phần màu vẽ trên khay pha màu đã bị đổ lên bức tranh.
Chủ yếu là hai màu, một màu đen và một màu đỏ.
Màu đen hoàn toàn rơi vào người Karen trong bức tranh, che phủ hoàn toàn
thân thể của anh, sau đó, màu đen bị văng trên tranh tự mình lan tràn ra, giống
như một dây leo màu đen, liên kết với từng nhân vật bên cạnh người Karen.
Mà màu đỏ thì lan ra phần lớn diện tích bức tranh, nhuộm đỏ tất cả mọi người
trừ phần đen kịt của Karen.
Ông Bede thẫn thờ nhìn bức tranh, ông không có ý định hoàn thành nó, nhưng
nó đã được hoàn thành rồi.
Giống như một cái cây đại thụ màu đen, nó mọc lên từ người Karen, dây leo của
nó đâm thẳng vào cơ thể của những người có mặt ở đó, ông Bede cúi đầu, nhận
ra lồng ngực mình cũng đã dính màu vẽ bị bắn lên trước đó.
Màu đỏ tượng trưng cho máu và tượng trưng cho cái chết.
"Ngươi nghĩ ông ta thực sự muốn giúp đỡ gia tộc Ellen sao? Không, ông ta chỉ
lấy gia tộc Ellen làm vật tế cho chính cháu trai của mình thôi, hahahahahahaha!"
"Chỉ có ngươi vẫn còn ngây thơ tin tưởng ông ta, cho rằng ông ta có thể đem
cho gia tộc Ellen cơ hội giải trừ tai họa. Giờ ngươi nhìn đi, giờ ngươi nhìn đi!"
"Tai họa vốn dĩ đã được định sẵn vẫn sẽ xảy ra, nhưng những người hưởng lợi
đã thay đổi."
"Nhưng vật tế vẫn là vật tế thôi!"
Ông Bede quỳ gối trước bức tranh, đôi mắt đờ đẫn.
Những bức tranh mà ông vén mở ra trước đó, nếu sắp xếp theo ngày tháng trên
tấm vải trắng, từ đầu đến cuối hẳn là:
"Thảm kịch trang viên Ellen", "Thư phòng", "Linda triệu hồi Bích Thần", "Cuộc
sống thường ngày trong trang viên Ellen", và cuối cùng, chính là bức tranh vừa
được hoàn thành này.
"Đây là tai họa đã định sẵn, đây là cơ hội mà Thần đã cho ngươi để ngươi
trưởng thành và tiến bộ, để ngươi có được tầm nhìn và lòng can đảm của Thần
để lĩnh hội khung cảnh thực sự của thế giới này!
Ngươi đã làm trái ý Thần, nhưng Thần sẽ tha thứ cho ngươi, bởi vì bà ấy đã cho
ngươi cơ hội thứ hai, ngươi nên nắm lấy n... hả? Sao có thể như thế được!"
Trên lớp màu vẽ còn lại trong khay pha màu, những đốm sáng màu trắng bạc
bắt đầu chảy ra, những đốm sáng này rất đẹp và thuần khiết, vệt đen trên ngực
ông Bede cũng bắt đầu hóa thành bụi sáng bay nhảy, giống như... tro cốt lấp
lánh.
Cùng lúc đó, trong bức tranh trước mặt, vũng màu đen cuối cùng bị văng vào
đang nhanh chóng tan chảy, không, nó đang bốc hơi.
Karen vốn đang bị bao phủ bởi một vũng đen đặc, dần dần sáng rõ trở lại.
Sau khi màu đen ở trung tâm gần như bốc hơi, "dây leo" màu đen kéo dài từ vị
trí của Karen cũng bắt đầu bốc hơi, bởi vì các vạch đen tình cờ liên lụy đến mọi
người, cho nên khi màu đen bị bốc hơi sạch sẽ dọc theo đường đi, màu đỏ trên
cơ thể của mọi người cũng bị mang đi và bắt đầu bốc hơi.
Cuối cùng, màu đỏ trên người hoàn toàn biến mất, lúc này màu đỏ trên những
cảnh vật xung quanh cũng nhạt đi rất nhiều, tạo nên bầu không khí giống như
hoàng hôn.
Ông Bede nhắm mắt rồi từ từ mở ra, sự điên cuồng và cuồng loạn trước đó gần
như biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Trong đầu ông hiện ra khung cảnh trong thư phòng và ông già ngồi sau chiếc
bàn;
Ánh mắt ông rơi vào người thanh niên đang tiếp nhận Thần khải trong bức
tranh, nhưng khuôn mặt anh ta rất đau khổ;
Cuối cùng, ông mím đôi môi khô đến toác cả máu, lẩm bẩm:
"Thần thì không thể mắc sai lầm sao?"