Số 13 Phố Mink

Chương 321: Ông là đồ… cầm thú! (5)




Nhưng tôi tin tưởng chắc chắn rằng, chị ấy đã cho tôi loại cảm giác này, tức là

chị ấy chắc chắn cũng giống như tôi, hơi thở của thủy tổ huyết mạch rất là nồng

đậm dày đặc.

Ôi,

Chị ấy chính là chị gái tôi, chị gái xinh đẹp, chị ấy dịu dàng động người như

thế.

Vậy mà Henry muốn mơ tưởng cưới chị ấy, làm bẩn chị của tôi, hắn đang muốn

ăn phân!

Với lại,

Tôi phát hiện có thể là bởi vì nguyên nhân do tôi, cho nên gia tộc hình như có ý

định thúc đẩy đoạn hôn nhân này, để sau khi chị Eunice gả vào mới tiến hành

chuyện quan trọng kia, để giúp gia tộc giữ lại nhiều huyết mạch thuộc về gia tộc

Ellen hơn.”

Cho nên, tôi tìm một cơ hội, giết chết ông anh trai ngu ngốc đến mức muốn ăn

thịt thiên nga kia, còn tiện tay bỏ phân ngựa vào trong miệng hắn, nói cho hắn

biết hắn xứng ăn cái gì.

Chẳng qua anh nói cái kia thật sự rất tuyệt, đồ lót của bà cố, ha ha ha, đây mới

thực sự là kinh điển!"

"Bởi vì Henry muốn cưới Eunice, cho nên cô mới giết Henry?" Karen hỏi.

"Đúng vậy, không sai, mặc dù tôi chỉ nói chuyện với chị gái vài câu thăm hỏi

đơn giản, nhưng người nào dám làm bẩn chị gái xinh đẹp, tốt bụng, tên đàn ông

thối tha nào dám lấy chị ấy, tôi sẽ giết chết hắn!"

"..." Karen.

"Được rồi, chuyện đã nói xong, nhà Gloria dơ bẩn, ngu xuẩn muốn lấy gia tộc

Ellen của tôi làm vật tế, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được, chắc chắn

phải đến nhắc nhở trước chứ.

Nơi này trang viên của nhà Ellen, cũng là trang viên của tôi, là nhà tôi, cho dù

tôi chưa từng ở đây một ngày nào.

Được rồi.

Bây giờ tôi muốn rời khỏi căn thư phòng này, quay trở về người vừa là ông nội,

vừa là cha của tôi, thân vương Lloque đây."

Lúc Judea đi về phía cửa thư phòng,

Karen gọi lại cô ta:

"Nhưng mà..."

Judea dừng bước, quay đầu nhìn về phía Karen, hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà tôi có thể chắc chắn rằng, vừa rồi cô thật sự muốn ăn tôi, tôi họ

Ellen, còn ngồi trong thư phòng, nếu như cô coi nơi này như nhà mình…"

"Người không thể thức tỉnh huyết mạch Thủy tổ, trong mắt tôi, đều là người

ngoài, những người khác, cho dù mang họ Ellen, trong mắt tôi cũng chỉ là người

xa lạ, thậm chí tôi còn cảm thấy hắn mang theo cái họ này, sẽ làm cho tôi cảm

thấy rất không thoải mái."

"Được rồi, tôi đã hiểu."

"Không, anh không hiểu." Judea cười nói: "Thậm chí bây giờ tôi đang nghi ngờ,

rốt cuộc anh có phải một tên mê hoặc dị ma không, nhưng tôi không có cách

nào phát hiện hơi thở của dị ma từ trên người anh, nhưng ngay vừa rồi, anh thực

sự đã khiến tôi bị mê hoặc, con người của anh, thật là thú vị, không, phải là cực

kỳ thú vị.”

"Thật sao..."

Judea giơ ngón tay, gõ gõ trán của mình, nói:

"Cho dù là hiện tại, tôi cũng không thể thoát khỏi sự mê hoặc của anh.

Bởi vì tôi bắt đầu chờ mong, chờ mong sẽ có một ngày, anh sẽ dẫn tôi đi gặp

cha ruột của tôi một lần, để cho tôi có thể kể với phụ thân đại nhân sự khổ sở và

tủi thân của tôi, tôi cũng muốn giống như những cô bé bình thường, làm nũng

với phụ thân đại nhân.

Anh nói đúng, rốt cục ở cuối con đường là đúng hay sai đều không quan trọng,

bởi vì dù tất cả những điều anh nói với tôi đều là bị đặt, nhưng trong lòng tôi đã

tràn đầy hy vọng.”

Anh nói, thật sự tôi sẽ có ngày đó sao?"

"Có."

"Vậy tôi sẽ chờ."

"Nhưng cô vẫn chưa nói cho tôi, vì sao cô lại muốn ăn tôi? Cô không thể muốn

ăn hết tất cả những người bình thường có họ Ellen được."

"Bởi vì khuôn mặt của an thật sự là quá đẹp, ở trong cung có rất nhiều đàn ông

tuấn tú và người tuấn tú nhưng không phải đàn ông, nhưng tôi chưa từng gặp

qua người nào tuấn tú hơn anh."

"..." Karen.

"Tôi tin rằng có rất nhiều phụ nữ có hảo cảm và thích anh bởi vì khuôn mặt của

anh."

"Thực ra không hề có."

"Chính là tôi đây, tôi thích anh, thích vẻ tuấn tú của anh, có rất nhiều cách để

thích một người, đối với tôi mà nói, thích anh ta là muốn ăn sạch anh ta, như

vậy anh ta mới có thể ở bên tôi mãi mãi."

"Đây không phải một thói quen tốt." Karen nói.

"Nhưng chắc chắn là một thói quen đơn giản, dứt khoát nhất, cũng chắc chắn sẽ

không dẫn đến các loại tình cảm phiền não nhất, bên trong nhà hát lớn thường

xuyên biểu diễn loại kịch cứ yêu đến yêu đi đó, tôi đã xem đến buồn nôn rồi."

"Được rồi."

"Thật trong lòng tôi bây giờ vẫn còn hơi tiếc nuối, bởi vì có ăn anh hay không

cũng đề không ảnh hưởng đến việc tôi đặt lá thư kia lên bàn sách, thậm chí, bẻ

đầu của anh xuống, thả lá thư đang ngậm trong miệng cuống bàn. Như vậy càng

hấp dẫn sự chú ý của chủ nhà, không phải sao?”

"Cuộc sống trở nên đẹp đẽ hơn vì những tiếc nuối."

Judea nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: "Vậy tôi đi được chưa?"

"Được rồi, còn có, cảm ơn cô đã nhắc nhở."

"Tôi chỉ vì nhà của mình mà làm việc, không cần người ngoài như anh phải cảm

ơn ta."

Judea mở ra cửa thư phòng, ánh mắt của cô và Alfred đang đứng ở bên ngoài va

phải nhau, lập tức mỉm cười đi mất.

Alfred cũng không ngăn cản cô ta, mà là lập tức đi vào thư phòng;

Anh nhìn thấy thiếu gia nhà mình đang đứng trước chân dung của bá tước

Recar, dựng ngón tay giữa lên với bức chân dung:

"Ông là đồ... cầm thú."