Số 13 Phố Mink

Chương 3202: Lời mời không được phép chối từ (2)




Ánh Sáng: "Trật Tự, chỉ muốn thắng."

"Vậy thì rất nhàm chán, ha ha ha...”

Vĩnh Hằng phát ra một tiếng hét dài, trông thấy lại có mấy vị bá chủ kỷ nguyên

đang chuẩn bị dịch chuyển đi, hiển nhiên là dự định đi tìm vị trí của Karen, hắn

lập tức phóng Ngọn Giáo Vĩnh Hằng đến, cắt đứt một vùng không gian, gián

đoạn đối phương dịch chuyển.

Một vầng mặt trời xuất hiện, lĩnh vực của Thần Thái Dương bao quát bốn phía,

mơ hồ thay thế mặt trời trong hiện thực, nếu thật sự muốn tìm hiểu thì nó là

nguồn gốc của truyền thừa Ánh Sáng.

Benavis để lộ ra bản thể, một con rết khổng lồ có vô số chân xuất hiện, mỗi một

cái chân của nó đều là một tiểu thế giới, bên trong nuôi dưỡng các loại trứng

trùng hoặc chứa đựng vô số máu thịt để sử dụng.

Đại dương mênh mông, thay thế trời xanh, Tổ Thần hệ Thủy rủ xuống từ màn

trời, giống như là muốn gột rửa thế giới.

Những ngọn núi lửa bắt đầu dập tắt, một người khổng lồ lửa xuất hiện, Tổ Thần

hệ Hỏa gào thét mà đến.

Bị khí thế không ngừng tăng lên đến từ khu vực thần bí xa xôi kia kích thích,

những bá chủ kỷ nguyên này rốt cục buông bỏ sự đề phòng lẫn nhau, bắt đầu

toàn lực ra tay.

Áp lực của Vĩnh Hằng lập tức gia tăng mãnh liệt, cơ thể của hắn không ngừng

mà phát ra tiếng vang vỡ vụn, nhưng hắn vẫn không lui bước, ngược lại càng

tiến về trước.

"Ánh Sáng, ngươi lui lại đi."

Đầu tiên Vĩnh Hằng chủ động thoát khỏi sự chúc phúc của Ánh Sáng, lập tức

rời khỏi trận thế, chủ động xông vào thế giới rực rỡ của các bá chủ kỷ nguyên

trước mặt.

Thần huyết của hắn bắt đầu vun xuống, nhưng ngọn giáo lại càng múa càng

hung hiểm, mặt trời bị chấn nhiếp, chân rết đứt gãy, ngọn lửa bắt đầu lụi tàn,

nước biển bắt đầu chảy ngược.

Darien kinh ngạc nói: "Hắn điên rồi?"

Alfred lắc đầu: "Không, hắn đang quá tỉnh táo."

Các bá chủ kỷ nguyên là cảm giác được khí thế đang mạnh mẽ tăng lên của

thiếu gia nhà mình, bắt đầu xuất toàn lực, ý đồ nhanh chóng rời khỏi ngăn cản ở

đây mà can thiệp;

Vĩnh Hằng thì là đã cảm ứng được kết cục sắp xảy ra, bắt đầu liều lĩnh, chỉ

mong tranh thủ thời gian đánh cho sảng khoái.

Quang Minh không còn tiến hành chúc phúc, mà là đưa tay chụp vào không

trung, vầng mặt trời kia vào lúc này vậy mà bắt đầu phân tách.

Thần Thái Dương phát ra tiếng gào thét không dám tin, hắn vốn là Tổ Thần của

nhánh này thế mà bị Thần linh của kỷ nguyên sau phân tách lấy đi một nửa bản

nguyên.

Cái này thậm chí không phải cướp, cũng không phải giành, đây là... Cầm. Thần

Ánh Sáng, tuyệt đối là một vị bá chủ kỷ nguyên bị đánh giá thấp nhất.

Trên thực tế, hắn thậm chí cũng chưa từng có một kỷ nguyên thuộc về riêng

mình.

Thế nhưng là trước có Vĩnh Hằng, sau có Trật Tự, có thể ở giữa để mang đến

tác dụng quá độ, để Vĩnh Hằng trục xuất bản thân, để Trật Tự không dám rời

khỏi phe lúc mình vẫn còn tồn tại, Ánh Sáng như vậy thì sao có thể nhỏ yếu?

Ánh Sáng bắt đầu nói một mình:

"Ngươi xác định rồi sao, ngươi vẫn có thể sống sót."

"A, ta đã biết, ngươi sợ nếu hắn tới thì ngươi sẽ không có cách nào để chết rồi."

"Có thể, vậy ta cũng sẽ không khách sáo."

"Không sai, hai đời Thần Trật Tự đều như thế, đều phải để ý đến cảm xúc hai

người bọn họ, cực kỳ phiền phức."

Ánh Sáng đã không còn chỗ kiêng kỵ, trút nửa vầng mặt trời kia xuống dưới

chân, ngưng tụ ra Áo Giáp Ánh Sáng thật sự.

Thần Ánh Sáng duỗi tay ra, một con dao găm yếu ớt xuất hiện, đây là Thần khí

vô hình mà tín ngưỡng của các tín đồ ngưng tụ ra, đáng tiếc, tín đồ Ánh Sáng

thuần túy trên đời này đã không còn nhiều lắm, khiến cho Thần khí ban đầu bé

như một con dao găm.

"Ai..."

Quang Minh phát ra một tiếng thở dài.

Nhưng sau một khắc, hắn lại duỗi ngón tay ra, điểm nhẹ lên con dao găm, thanh

âm rung động phát ra:

"Ta tin tưởng, trên đời này, có rất nhiều người không muốn nhìn thấy Chư Thần

trở về, bóng tối lại bao phủ mặt đất, ta mượn dùng Ánh Sáng trong mắt của các

ngươi."

Trật Tự Thần Giáo, Luân Hồi Thần Giáo, Vực Thẳm Thần Giáo, Nguyên Lý

Thần Giáo...

Mặc dù lập trường các giáo không đồng nhất, nhưng vào giờ phút này, không ít

thần quan trong lòng bỗng nhiên cảm nhận được lời kêu gọi.

Cả một kỷ nguyên vô thần nuôi dưỡng, cho dù là trong số Thần quan cũng có

không ít người không hi vọng Thần linh giáng lâm, những thần quan này, bắt

đầu cúi đầu xuống mà yên lặng cầu nguyên trong lòng.

Con dao găm nhỏ trong tay Thần Ánh Sáng bắt đầu biến lớn.

Trong thế tục, tiếng cầu nguyện trong từng giáo đường không ngừng được

truyền lại.

Bởi vì Điều Lệ Trật Tự, sức ảnh hưởng của Thần Giáo trong thế tục bị thục lùi

rất nhiều, các Thần linh trong nhiều Giáo Đình đều chỉ có lịch sử một hai nghìn

năm, hoặc là sớm đã méo mó biến hình, hoặc là vốn không còn tồn tại, nhưng

mặt thiện trong lời cầu nguyện của họ lại là chân thực, chúng cũng đều được

Ánh Sáng tập hợp đến.

Một thanh đại kiếm Ánh Sáng tựa như là ngọn lửa xuyên thấu màn đêm, bắt đầu

rực cháy.

Có lẽ, Ánh Sáng Thần Giáo quả thật không thể đại diện cho Ánh Sáng chân

chính nhưng Ánh Sáng thuần khiết nhất vẫn chưa hề tiêu tán, nó vẫn luôn tồn

tại.

"Ầm!”

Thần Ánh Sáng người mặc áo giáp, tay cầm đại kiếm gia nhập vào chiến

trường, trước đó hắn là Mục sư không gì không làm được, hiện tại hắn Chiến

Thần mạnh nhất. Hỗn Mang, Chiến Tranh và Phản Bội, ba vị Thần linh kỷ

nguyên trước nhìn nhau rồi cũng lập tức rời khỏi đội hình mà xông về phía

trước.

Lúc này, ý nghĩa của cuộc chiến sớm đã phát sinh thay đổi, không còn có tính

hiệu quả và lợi ích hay mục đích chiến lược, mà chỉ đơn giản là bản thân mưu

cầu.

"Đều điên hết rồi sao?" Darien không thể nào hiểu được, "Đây là muốn làm gì,

sống lâu quá nên chán à?”

Alfred không có xông lên, mà là quay lưng lại, hắn được Thần cách Tiranus

cường hóa, tiện tay vung lên, một mặt kính xuất hiện, bắt đầu ghi chép tất cả

xảy ra ở nơi này.

"Nhìn thấy, đây là sự điên cuồng sau cùng của Chư Thần."

Lưỡi Hái Chiến Tranh chém nát tầng tầng không gian, Dis tiến vào chiến

trường.

Alfred không ngạc nhiên chút nào: Cuối cùng cũng đến, lão gia Dis nếu có thể

nhịn được thì đó mới thật là chuyện ngoài ý muốn.



Ngọn Giáo Vĩnh Hằng xuyên thủng tim của Hỏa Thần, mặc cho lửa cháy bừng

bừng nhưng vẫn không hề bị lay động, sau đó lại là một giáo đảo loạn quy tắc

của Tổ Thần hệ Thủy, sóng lớn đập đánh vào người nhưng tựa như chẳng có gì

ảnh hưởng.

Hắn đã hoàn toàn không quan tâm kết cục của mình, chính là vì lần điên cuồng

cuối cùng này.

Từng vị bá chủ kỷ nguyên bị thương trước ngọn giáo của Vĩnh Hằng, mỗi lần

hắn đều có thể ngã xuống, nhưng vấn đề là hắn chịu đựng được hết lần này đến

lần khác.

Thần Chiến Tranh triển khai Thần Quốc của mình vô số anh linh chiến tranh

gào thét lao ra, vây nhốt bốn phía, nhưng chỉ nhốt được Benavis.

Thần Hỗn Mang đâm một kiếm vào ngực Benavis;