Số 13 Phố Mink

Chương 314: Đối mặt với hung thú (1)




Trang viên Ellen là một nơi cực kỳ an toàn.

Vòng ngoài trang viên có thuê mấy đội vệ sĩ của công ty vệ sĩ để phụ trách tuần

tra và bảo vệ.

Bên trong trang viên có người của hệ thống tín ngưỡng gia tộc dẫn theo tôi tớ

đáng tin tưởng và con cháu trong gia tộc phụ trách giám sát từng khu vực trọng

điểm.

Trong pháo đài cổ có cụ Anderson, Mike, còn có Alfred gần như vẫn luôn ở

cùng một tầng lầu với mình.

Trong thư phòng có trận pháp bảo vệ.

Cho nên, không thể nghi ngờ, thư phòng chính là chỗ an toàn nhất trong toàn bộ

trang viên Ellen.

Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ,

Đó chính là cô bé Vương tộc trước mắt này, cô ta theo chân ông nội mình cũng

chính là thân vương Lloque thoải mái tiến vào khu vực trung tâm của trang

viên.

Sau đó, cô ta cũng không phải đi vào bằng cửa chính của thư phòng mà là trèo

tường, quan trọng nhất chính là bởi vì nguyên nhân huyết thống, cô lấy dòng họ

Gloria đã thành công thức tỉnh tín ngưỡng hệ thống thuộc về Thủy tổ của gia

tộc Ellen, dẫn đến trận pháp trong thư phòng sẽ không bài xích cô ta, để cho cô

ta đi vào.

Sau khi cô ta vào đây, đối với Karen mà nói, thư phòng vốn dĩ là nơi an toàn

nhất, lại lập tức trở thành chỗ nguy hiểm nhất.

Mình, thì vô duyên vô cớ trở thành một con… ba ba.

Ở ngay trước mặt mình, Judea dám lấy tay của thân vương Henry ra làm đồ ăn

vặt chỉ nói rõ một việc, đó chính là cô ta không cho là mình sẽ đem bí mật của

cô ta tiết lộ ra ngoài.

Mà người đáng tin cậy nhất để bảo vệ bí mật chính là... người chết.

Cho nên, Karen biết rõ rằng trên trán mình đã bị cô bé này dán lên chiếc nhãn

“người chờ chết”.

Nhưng bản thân mình lại bất lực, bởi vì mình vẫn chỉ là một thần bộc, dù theo

cách nói của Pall thì thần bộ này có nội tình thâM hậu biết bao nhiêu, nhưng

vẫn chỉ là một thần bộc mà thôi.

Đáng giận nhất chính là, bởi vì chỉ vừa mới hoàn thành tịnh hóa, anh còn chưa

kịp đi học những thuật pháp sơ cấp của Trật Tự Thần Giáo mà thần bộc có thể

đi học.

Nói cách khác, ở trước mặt cô bé lúc này, mình đang ở trạng thái hoàn toàn

không thể kháng cự, không hề có sức phản kháng.

Thậm chí, nếu như trên tay mình đang cầm không phải bánh ngọt mà là cầm

một khẩu súng lục, có thể tăng khả năng chiến đấu của mình lên một bậc, nhưng

thực ra nó chỉ là một hộp bánh bích quy có nhân, còn là vị sô cô la..

Judea vừa tiếp tục thưởng thức chân dung của bá tước Recar và nữ vương vừa

tiếp tục ăn đồ ăn vặt.

Vào lúc này, cô ta nghe thấy tiếng động từ đằng sau, quay đầu lại thì nhìn thấy

Karen đã quay chiếc ghế vốn dành cho khách hướng ra bên ngoài, ngồi xuống

rất tự nhiên.

Sau đó, Karen bỏ một khối bánh gatô có nhân nhỏ đưa vào trong miệng mình,

vừa nhai vừa mỉm cười nói:

“Cách ăn của cô thế này thật là lãng phí nguyên liệu nấu ăn tốt như vật.”

“Ồ?”

Judea tò mò nhìn Karen.

“Trước hết nên rút hết xương, nhưng chú ý nên giữ lại phần xương sụn, sau đó

tẩm ướp thêm gia vị vài giờ đồng hồ, như thế mới thấm vị. À, đúng rồi, tất

nhiên là không thể thiếu nước chanh tươi, như vậy mới bớt ngấy.”

Karen phổ cập cho cô bé vương thất này cách nấu của chân gà rút xương.

Judea nhìn đồ ăn vặt trong tay mình một cái, đột nhiên cảm thấy đồ ăn vặt trong

tay không ngon như trước nữa.

Karen hơi tiếc rẻ lắc đầu, khóe miệng còn mang theo ý cười mỉa mai nhàn nhạt,

nói:

“Ôi, vẫn quá trẻ tuổi.”

***

Trong phòng ngủ.

“Như vậy sao?” Alfred vừa lật xem ghi chép của Hoven tiên sinh vừa khoa tay

với Kim Mao Kevin.

Kim Mao lắc đầu.

“À, không phải à, vậy cái này thì sao?”

Kim Mao lại lắc đầu.

“Vậy xem ra là tôi hiểu sai rồi.”

Alfred phát hiện dù Tà Thần có biến thành một con chó, vậy nó cũng là một con

chó Tà Thần!

Có thể bây giờ Kevin nghe không hiểu rốt cuộc Alfred đang nói và mô tả cái gì,

nhưng nó có thể lắc đầu và gật đầu theo bản năng.

Alfred như nhặt được báu vật, thậm chí cảm động đến nước mắt chảy ròng

ròng;

Lúc thiếu gia tịnh hóa có thể có Chân Thần giáng lâm bảo vệ. Còn đứa tôi tớ

này có thể hưởng ké ánh sáng của thiếu gia, trong lúc học tập mà bên cạnh có

một vị Tà Thần làm thầy giáo của mình.

Cho dù bây giờ thầy giáo Tà Thần chỉ có thể động đậy đầu chó của mình một

chút, nhưng ở giữ “nửa đúng nửa sai” đã có thể giúp mình đỡ phải đi nhiều

đường quanh co, đồng thời chắc chắn mình lựa chọn chính xác.

“Ha ha, nghỉ ngơi một lát.”

Alfred gấp sổ ghi chép lại, duỗi lưng một cái, rồi xoa hai mắt mệt mỏi của mình,

đứng lên đi đến bên cạnh bệ cửa sổ, trông thấy Pall đang dựa vào bệ cửa sổ đọc

say sưa một tập ghi chép.

“Đây là ghi chép của thiếu gia?” Alfred hỏi.

“Ừm.”

“Tôi cảm thấy chưa được sự cho phép của thiếu gia đã tự tiện lật xem ghi chép

của ngài là một việc cực kỳ không đúng.”

“Hôm qua, sau khi anh ta để cậu lấy xong thì tự ném lên bệ cửa sổ, ta lại không

cố ý nhìn lén, ta chỉ là trùng hợp dựa vào trên bệ cửa sổ, gió nhẹ thổi lật trang

của nó ra mà thôi. À, yêu tinh radio mở cửa sổ giúp ta một cái, cảm ơn.”

Alfred thò tay mở ra cửa sổ, gió thổi vào, Pall lập tức duỗi móng vuốt ra đè lại

trang sách còn chưa xem xong.

“Soạt!”

“Ôi, gió có lúc không đủ dịu dàng, rất dễ thổi rách trang sách, meo.”

Alfred nghiêng đầu lại gần, tiếp tục nói: “Vẫn nên trả nó về đi.”

“Ừm, đây cũng không phải là nhật ký.”

“Không phải nhật ký, cũng không được vụng trộm...”

“Được mà, nếu như trong lịch sử những tín đồ kia không có lén nhìn và lén chi

chép lại sáng tác và lời nói của Chân Thần thì nhiều tác phẩm “kinh điển” như

vậy sao có thể lưu truyền đây?

“Trật Tự Chi Quang”, “Nguyên lý ký lục”, “Kỷ nguyên ánh sáng” vân vân, nếu

như ngay lúc đó các tín đồ không giống ta bây giờ đi xem ghi chép thì những

tác phẩm kinh điển này còn có thể lưu truyền tới ngày nay sao?

Hơn nữa, chẳng lẽ Chân Thần không biết sao, chắc chắn là giống Karen vậy, đặt

ở đó cho ngươi nhìn trộm.”