Số 13 Phố Mink

Chương 3097: Chấn nhiếp (2)




Trong tay Alfred cầm quyển sách đang cất bước đi trong Thần Điện công vụ,

nhìn xem những bức tranh vẽ trên tường có liên quan đến Tiranus kia, Alfred đã

đang tự hỏi sau này phải sắp xếp bố cục hình tượng của mình như thế nào.

Nơi này, chính là nơi làm việc sau này của mình.

Hoàn cảnh không sai, rất có phong cách.

Một dòng suối nhỏ chảy tới, Alfred đi theo nó mà bước vào chỗ bàn trà kia.

Toàn thân Đại tế tự đều là sương băng, ngồi ở chỗ đó, giống như là đã ngủ

đông.

Cho dù Alfred đã đi đến bên cạnh thì hắn vẫn không nhúc nhích như cũ.

"Đại tế tự, ta đã mang sách mà ngài muốn đến."

Alfred đặt sách lên trên bàn trà.

Đại tế tự không phản ứng chút nào.

Sau khi Alfred đứng ở bên cạnh rất cung kính một hồi thì quyết định không còn

câu nệ nữa, hắn ngồi xuống ở trên một cái ghế khác, lấy một điếu xì gà ra từ

trong hộp, châm lửa, sau đó lại rút quyển sách từ dưới bàn trà rồi lật ra.

Vừa hút xì gà vừa xem sách, thỉnh thoảng hơi dựa người vào sau, nhìn về bốn

phía trong Thần Điện, nơi này, thế nhưng là trung tâm quyền lực thật sự của

Trật Tự Thần Giáo.

Vào lúc này có một giọng nói truyền đến: "Dễ chịu không?"

Alfred cất kỹ xì gà đi, khép kín sách lại, đứng người lên, rất cung kính đáp: "Rất

thoải mái."

"Lắng nghe chủ dạy bảo, truyền đạt ý chỉ chủ, đây là vinh hạnh lớn lao.”

"Ngài nói không sai, loại cảm giác được tham dự, đi theo và thành tựu này là

thứ mà những người khác không thể nào hiểu được, có lẽ bọn hắn cảm thấy

chẳng qua ngươi là người đứng gần với chủ nhất mà thôi."

"Không sai, là như vậy."

Đại tế tự không có hỏi Alfred vì sao có thể thả lỏng ở trước mặt hắn như vậy,

bởi vì cái này không cần hỏi, hắn đã nghe được đánh giá của Karen về người

hầu nam này từ chính Karen;

Mình là hắn trong quá khứ, hắn thì là mình trong tương lai.

"Đọc một chút đi."

"Được."

Alfred không có hỏi quyển nào, trực tiếp mở quyển bút ký bìa đen kia ra bắt đầu

đọc.

Từ đầu đến cuối, Đại tế tự đều đóng băng cứng đờ ở nơi đó, không nhúc nhích,

nhưng Alfred có thể cảm giác được, hắn nghe rất chân thành.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, tóm lại, Alfred đọc xong.

Hắn gập quyển bút ký lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm, lấy chai rượu đỏ trước mặt

rồi rót cho mình một ly sau đó uống một hơi cạn sạch.

Hắn rất vui vẻ, dù gì thì mình đang trình bày giáo nghĩa cho Tiranus.

"Do ai viết?"

"Là ta thu thập những câu nói của thiếu gia rồi biên tập ra."

"«Tân Ánh Sáng Trật Tự»?”

"Đúng thế.”

"Mới ở chỗ nào?”

"Ở chỗ nó là một lần suy nghĩ mới.”

"Khác nhau ở chỗ nào?"

"Giá trị ngay ở chỗ một lần suy nghĩ mới tự biện chứng cho bản thân, mới ở chỗ

quay đầu lại mà xem xét kỹ lưỡng chứ không phải vì cố gắng tìm kiếm sự khác

biệt.

Ta cũng không cảm thấy kết quả cuối cùng có giống với kết quả đã có từ trước

đó thì sẽ không có ý nghĩa gì, ngược lại đây là điều đáng để vui mừng vì như

vậy chứng minh chân lý đã trải qua thêm một lần kiểm nghiệm, có thể để cho

lòng tin chúng ta càng thêm kiên định."

"Thế nhưng trong một vài thời điểm, chúng ta cũng cần vì những gì trước mắt,

thứ ta muốn thấy cũng không phải kết luận cuối cùng, mà là phương pháp giải

quyết cuối cùng.”

"Quyển sách này còn không viết xong, ta tin tưởng rằng chờ đến khi nó hoàn

thành sẽ có phương pháp mới xuất hiện."

"Ta rất chờ mong."

"Tạ ơn."

Một chiếc bút lông ngỗng bay ra từ phía sau ghế, cuối cùng trôi bồng bềnh lên

trên đầu gối Alfred.

Alfred hít sâu một hơi, cố gắng để cho hô hấp của mình nhẹ nhàng, không đến

mức quá quá kích động mà làm mất mặt mũi của thiếu gia.

Trong truyền thuyết, Tiranus dùng chiếc bút lông ngỗng này mà viết ra « Ánh

Sáng Trật Tự ».

"Dùng nó tiếp tục viết đi.”

"Cám ơn ngài truyền thừa."

"Là ta muốn cảm tạ ngươi, giúp ta tiếp tục truyền thừa."

Bút lông ngỗng bắt đầu tự động viết vẽ lên trang bìa, rất nhanh, tổng cộng 17

cái hoa văn hình thành ở phía trên, có bốn cái là màu đậm, mười ba cái còn lại

thì màu nhạt.

Đây cũng là Tứ Đại Tùy Tùng và 12 Kỵ Sĩ Trật Tự, một cái dư ra là hình một

con rồng.

Hiện nay, đã có một vị tùy tùng và ba vị kỵ sĩ trục xuất Thần cách của mình.

Nói cách khác so với chiếc bút lông ngỗng thì quyển sách này có thể triệu hồi ra

những truyền thừa bị trục xuất trở về.

Alfred mím môi, hắn cảm thấy thứ trong tay của mình trở nên rất nặng nề.

Ai có thể nghĩ tới mấy năm trước mình vẫn là một con dị ma ở đài phát thanh

radio của thành phố La Giai sẽ lại có một ngày có thể nắm giữ nhiều truyền

thừa thuộc về các "Đại nhân” như vậy.

Chờ đến khi hoa văn hoàn toàn tối đi thì cũng có ý nghĩa đời trước kết thúc triệt

để, mà bọn hắn để lại thứ quý giá nhất cho đời sau.

Alfred: "Tạ ơn.”

"Ta thích câu nói cuối cùng mà ngươi viết, kỷ nguyên Trật Tự kết thúc đương

nhiên phải do máu của tín đồ Trật Tự nhuộm lên, nhưng đây cũng không phải là

sự kết thúc, ta tin tưởng đây là một khởi đầu càng tốt đẹp.”

"Ta vô cùng tán thành lời của ngài."

"Hắn bận rộn nhiều việc, trong khoảng thời gian này, ngươi thay thế hắn đi theo

giúp ta đi.”

"Đây là vinh hạnh của ta.”

"Bây giờ ra ngoài gọi cái vị kia vào, sau đó, để thiếu gia của ngươi đi làm việc

khác đi.”

"Vâng."

Alfred đứng dậy, đi ra khỏi chỗ bàn trà đến phía ngoài Thần Điện công vụ, vừa

lúc trông thấy thiếu gia dẫn theo một người đeo mặt nạ, đi lên bậc thang.

Mobiteng nhìn thấy, nhưng không ngăn cản, bởi vì hiện nay Karen có tư cách

dẫn người lạ đến gặp Đại tế tự.

Sự chú ý của Mobiteng càng hướng về trên người đánh xe ngựa, bởi vì người

đánh xe là cháu trai của hắn.

Muri thì hoàn toàn không phản ứng gì với ông nội mình, cứ như rằng hắn chỉ là

một người đánh xe còn ông nội hắn cũng chỉ là một người gác cổng.

Điều này khiến trong lòng Mobiteng có chút mất mác, đồng thời, lại có càng

nhiều sự mừng rỡ.

Chức vị truyền đời của gia tộc là một sự vinh quang, đồng thời cũng là một loại

gông xiềng, ít nhất khi mình còn sống thì được nhìn thấy gông xiềng bị đánh

vỡ.

"Thiếu gia."

"Alfred, ngươi gặp Đại tế tự rồi?"

"Đúng vậy, thiếu gia." Alfred nhìn về phía người đeo mặt nạ kia, "Ý chỉ của Đại

tế tự để hắn đi vào, thiếu gia, ngài có thể đi lo chuyện khác."

"Ta đã biết."

Karen quay người đi xuống bậc thang, đi về chiếc xe ngựa của mình.

Ở trong xe ngựa, Connor ngồi ở chỗ đó, bộ dáng bĩu môi đang thở phì phò;

Kevin thì nhích lại gần, thỉnh thoảng dùng cái đuôi phủi nhẹ cô bé mà an ủi.

Sau khi Karen trở lại xe ngựa, Connor không nhịn được nói: "Lần sau cho dù

họp lớp thì ta cũng phải tham gia cùng với ngươi.”

"Được rồi.” Karen đưa thay sờ sờ đầu Connor.

Lúc này, Muri quay đầu lại hỏi nói: "Bộ trưởng, bây giờ chúng ta trở về sao?"

"Không, đến Viện Chiến Tranh.”

Protaras đi vào Thần Điện công vụ, hắn vô cùng quen thuộc với tất cả những gì

trong nơi này.

Mặc dù trôi qua một ngàn năm, nhưng với lịch sử dài đằng đẵng của một Thần

Giáo thì một nghìn năm thật sự không tính là gì.

Dưới sự dẫn đường của dòng suối nhỏ, Protaras đi tới chỗ bàn trà, hắn tháo mặt

nạ xuống, đối mặt với người đang bị đóng băng này, trên người đối phương

cũng mặc thần bào Đại tế tự.

Protaras không có hành lễ, Norton cũng không nói gì.

Cứ như vậy, một Đại tế tự ngồi, một Đại tế tự đứng.