Biến cố bất thình lình này làm buổi họp lớp đảo loạn triệt để, đương nhiên, cũng
có thể nói là khiến cho bầu không khí bị đẩy lên cao trào theo hướng quỷ quyệt
nhất.
Karen biết chung quy là do mình chủ quan.
Mặc dù trước lúc mình thức tỉnh đã nói chuyện với Protaras trong ký ức của
hắn, nhưng lúc đó, Protaras cũng không thật sự tin tưởng.
Hắn đang ẩn nhẫn, hắn đang ngụy trang, ngay cả mấy lời quở trách và trào
phúng Ukunga trước đó cũng là một bước làm nền.
Mục đích chính là để tối đa hóa hiệu quả của lần đánh lén này.
Lúc trước Norton đã từng hạ quyết tâm, nếu như tìm được người thừa kế Thần
Trật Tự thì sẽ giết hắn, để sức mạnh quay trở về cho Thần Trực Tự tiếp tục ngăn
cách kỷ nguyên;
Khi Karen gặp Thần Trật Tự dùng cơ thể của ông nội để giáng lâm lúc ở chỗ
cầu thang trong căn biệt thự phố Mink thì phản ứng đầu tiên cũng nghĩ lầm là
Thần Trật Tự đã rút lui, lúc Thần Trật Tự tiến vào không gian linh hồn thì mình
càng dự định dùng cơn nghiện đói để nuốt chửng hắn;
Bọn hắn đều cúng bái Thần, nhưng đều hi vọng Thần vẫn luôn ngồi ở cái vị trí
thích hợp kia để được cúng bái, nếu như Thần muốn chạy lung tung, vậy thì
đóng đinh Thần chặt ở chỗ đó, sau đó tiếp tục cúng bái trang nghiêm.
Những người khác không có cái tầm mắt này, cũng không có cách nào tiếp xúc
đến bí mật cấp cao thật sự, càng khó mà có nhận thức cấp độ sâu như này,
nhưng Protaras có, thân là Đại tế tự có công lao được lịch sử công nhận, bất cứ
kẻ nào mà Karen từng thức tỉnh trong quá khứ đều không thể so sánh với hắn.
Cũng bởi vậy lần này Karen bị đâm sau lưng.
Ukunga: "Protaras, ngươi đang làm cái gì!”
Neo: "Mẹ nó!"
DeCarloster: "Thần ơi!"
Phản ứng của Ukunga là nhanh nhất, hắn cấp tốc xuất hiện ở sau lưng Karen,
nhưng Karen giơ tay lên, ra hiệu hắn không cần can thiệp.
Trong lúc do dự, Ukunga dừng người lại.
Karen nhìn xem Protaras đang mặt đối mặt với mình, mở miệng nói: "Ta đã giải
thích qua cho ngươi."
Protaras đáp: "Ta chỉ có một cơ hội này, ta không dám đánh cược."
Sau khi được Karen sắc phong làm Kỵ Sĩ, một ý niệm của Karen sẽ có thể để
hắn chết đi, mà năng lực của Thần cũng là thứ không thể phỏng đoán, Protaras
rõ ràng cũng chỉ có lúc này thì hắn mới có một chút khả năng để thành công.
Nhưng mà vào lúc này, Protaras cũng hiểu, hắn cười cười, nói:
"Xem ra ta thất bại.”
Protaras từ từ rút quyền trượng ra, mũi nhọn của quyền trượng quả thật đâm vào
lồng ngực Karen, tạo thành vết thương bên ngoài, nhưng chút vết thương ngoài
đó đối với Karen đã đạt đến cấp độ thực lực này mà nói thì cũng chẳng tính là
gì, tùy ý búng tay dùng một cái thuật Trị liệu thì có thể tự hồi phục.
Mà vết thương trí mạng thật sự là dùng thuật pháp lại chưa thành công thi triển
ra, bởi vì phần mũi nhọn của quyền trượng, bị một lớp đồng sáng bóng bao phủ.
"Leng keng!"
Một đồng xu bị uốn cong rơi xuống mặt đất, đồng thời, hình bóng của Loya
xuất hiện, phía sau lưng cô là một mảng đỏ thắm, rất suy yếu mà quỳ sát trước
mặt Karen.
Karen cúi người, ôm lấy Loya, hỏi: "Sao rồi?”
"Anh Karen, Loya cần ngủ một giấc."
"Ngủ đi."
"Ừm, anh Karen ngủ ngon."
Bóng dáng Loya hóa thành ánh sáng, chui vào trong đồng xu méo mó, đồng xu
bắt đầu nổi bồng bềnh rồi rơi vào trong lòng bàn tay Karen.
Đồng xu Varax trước đây đã tạo ra tác dụng bảo hộ, nhưng cái giá phải trả là
món Thần khí này tạm thời không thể nào tiếp tục sử dụng, cần đưa nó đến
Không Gian Phong Ấn để tiến hành chữa trị.
Loya là khí linh mặc dù bị trọng thương, nhưng chỉ cần chờ Thần khí tự chữa trị
xong thì cô cũng có thể hồi phục lại rất nhanh.
Dù là như thế, trong mắt Karen cũng đã toát ra vẻ u ám, nhưng khi nhìn mắt về
phía Protaras, cuối cùng cũng chỉ là hóa thành một tiếng thở dài.
Protaras buông lỏng quyền trượng, yên tĩnh đứng ở nơi đó như đang chờ đợi kết
cục có thể tan biến bất cứ lúc nào của mình.
Karen mở miệng nói: "Đi với ta một chuyến đi, ta dùng hiện thực chứng minh
cho ngươi xem."
Protaras không cự tuyệt, trực tiếp gật đầu: "Được."
Hắn biết rõ mình đã đã mất đi cơ hội duy nhất để ám sát thành công, như vậy thì
bây giờ hắn chỉ có thể chờ mong sự tình sẽ phát triển theo hướng tốt nhất.
Chuyện này cực kỳ hoang đường, nhưng càng hoang đường hơn là Karen lại có
thể hiểu được, điểm hoang đường nhất là… cuộc ám sát này ngược lại là bài
kiểm tra tốt nhất và ưu việt nhất cho lòng thành kính đối với Trật Tự.
Điều này sẽ làm cho mình tức giận trong lòng, nhưng lại không có chỗ nào để
trút ra.
"Họp lớp tạm thời kết thúc, Neo, ngươi phụ trách chiêu đãi DeCarloster, ta
muốn dẫn Protaras đi gặp Đại tế tự."
"Được rồi, không có vấn đề." Neo đáp ứng rất sảng khoái.
Lúc Karen và Protaras rời đi, Neo bắt lấy Ukunga đang chuẩn bị đi theo sau:
"Này này, ngươi đi làm cái gì, dự thính à?"
Ukunga đáp: “Ta muốn hỏi rõ ràng, trước đó rốt cuộc Protaras là có ý gì, còn
nữa, những lời mà hắn vừa mới nói kia lại là có ý gì."
Thật ra thứ tốt nhất để vùi lấp sự thật là chính bản thân cái sự thật quá bất hợp
lý đó.
Bây giờ Ukunga vẫn không hiểu được, bởi vì trong tiềm thức của hắn vốn
không có suy nghĩ về hướng đó, ai có thể tưởng tượng, trong đám bạn cùng
phòng của mình không chỉ có Giáo hoàng của hai Thần Giáo lớn nhất mà còn
có một vị Thần mà mình tín ngưỡng?
Càng đừng đề cập đến cái câu xưng hô “con trai ngoan” kia, quả thực còn khinh
nhờn hơn mấy lời thăm hỏi ân cần lúc trước của Dis.
Neo nói: "Chờ đến khi xử lý xong việc rồi nói."
DeCarloster lập tức phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, chờ sau khi làm xong việc
rồi nói."
Ukunga cau mày nói: "Thế nhưng các ngươi chỉ có thời gian ba ngày."
DeCarloster gật đầu nói: "Vậy ngươi đi cùng với ta đi, ba người chúng ta cũng
không phải không họp lớp được, hai người kia đi thì chúng ta ngược lại càng
thoải mái hơn."
Ukunga: "Cũng đúng, quả thật Protaras có chút quá đáng."
DeCarloster nhún vai, hắn cũng không để ý việc Protaras ở đây tiếp tục quở
trách hay trào phúng cả bọn, hắn thật sự chẳng quan tâm gì đến chuyện đó,
nhưng Karen ở chỗ này thì hắn cảm thấy không khí vô cùng kìm nén.
Neo lấy ra một tờ giấy thuật pháp, xếp ra một con quạ trắng.
"A…”
Trong lòng bàn tay khẽ vuốt, quạ trắng biến thành đen, sau đó thả bay ra ngoài.
"Đi thôi, ta gọi người dẫn bọn ta đi cửa hàng điểm tâm rồi, chúng ta tìm chỗ
rộng rãi rồi từ từ tâm sự."
Ở trong văn phòng, Richard đang xử lý công việc.
Ngồi ở bàn đối diện là Philomena đang gặm chân gà kho;
Dưới bàn làm việc còn có hai cái thùng lớn, đều là mấy món ăn do phu nhân
Đường Lệ làm.
Lúc này, một con quạ bay đến, Philomena ngẩng đầu bắt lấy quạ đen, sau khi
con quạ đen dính vào mỡ trên tay thì lớp màu đen mờ đi lộ ra một chút màu
trắng.
Richard để cây viết trong tay xuống, hỏi: “Có chuyện gì?"
Philomena đáp:
"Gọi ngươi đi dẫn bọn hắn chơi gái.”