Số 13 Phố Mink

Chương 3087: Tang lễ của Thần (20)




“Không sao, nhưng quả thật được ngươi khai phá ra rất nhiều hướng suy nghĩ

mới.”

“Tư liệu lịch sử nếu là do người viết thì không khả năng bảo đảm sự chính xác

và khách quan tuyệt đối, chưa kể chúng ta cũng không có cách nào mang cả bọn

lên võ đài sinh tử để quyết đấu phân chia số ghế, ghi đủ ý là được rồi.

Nếu là thật cần phải cân nhắc đánh giá thì thiếu gia cũng sẽ không đi thức tỉnh

ngươi.”

Dikno sinh ở thời kỳ cuối kỷ nguyên trước, không có quá nhiều cơ hội để đánh

trận, mà lại cũng xem như là “Tráng niên mất sớm”, tất nhiên cũng không có

quá nhiều ghi chú để lại, nếu không phải là bởi vì trong lúc tiến đánh Hải Thần

Giáo quen biết Ranedal thì hắn chắc chắn sẽ bị mai một.

“Ngươi nói đúng.” Dikno phát hiện Alfred lật ra mặt sau của Tân Ánh Sáng Trật

Tự, hỏi, “Đang dự định làm gì thế?”

“Bỗng nhiên muốn viết phần cuối trước:

[Kỷ nguyên Trật Tự bắt đầu, bắt đầu từ cuộc thực tiễn chủ nghĩa lý tưởng của

một người; mà phần cuối kỷ nguyên đã dùng máu tươi của bọn hắn để vun

tưới.]”

...

Cuộc chiến giữa Milogar và Thần Minh Hỏa cũng không có phức tạp như vậy,

Thần Minh Hỏa được bổ sung ít nhất, mà Thần vị của hắn trong số ba vị Chủ

Thần lần này cũng là thấp nhất;

Nguyên nhân quan trọng nhất là ở cao nguyên băng này phía trên có vách ngăn

do Thần Trật Tự và Thần Ánh Sáng cùng bố trí vẫn đang phát huy tác dụng,

phía dưới có Trật Tự Thần Giáo đã chuẩn bị sẵn Thần khí cho các vị đại nhân

của mình, càng có Tiranus trên Thập Tự Giá vẫn như ẩn như hiện để trấn giữ

tình hình…

Đây vốn cũng không phải là một cuộc quyết đấu công bằng, đương nhiên, bên

phía Trật Tự cũng không có ý định truy cầu sự công bằng tuyệt đối, buổi diễn

kết thúc mà còn ở trước mặt của Thần Trật Tự thì chắc chắn phải mang đầy tính

biểu diễn.

Cũng chính bởi vì là cuộc quyết đấu nghiêng về một bên, cho nên lần này Karen

cũng không có cơ hội ra tay, Milogar bảo vệ Karen rất tốt, không chỉ để Karen

cảm nhận Thần chiến trên mọi phương diện, còn cố ý thể hiện ra áo nghĩa tử

vong của mình cho Karen thấy.

Cuối cùng thì dòng dung nham như có thể hòa tan tất cả không thể ngăn cản

bước chân của Kỵ Sĩ Bất Tử, quyền trượng xuyên thủng lồng ngực của Thần

Minh Hoả.

Khâu cuối cùng là tiến hành truyền thừa.

“Đến một bước này thì ta mới ý thức được lúc trước Sigurman là vô sỉ dường

nào.”

Vậy mà mưu toan đem Thần cách của mình “Ban cho” vị Thần Trật Tự kế tiếp,

lúc trước không nhìn ra cái mặt lạnh như băng kia lại như thế.

Milogar trục xuất Thần cách của mình.

Trước khi đưa ý thức linh hồn của Karen ra ngoài, Milogar nói ở trong Thần

Quốc:

“Thần, ý chí Trật Tự để ngài tiếp tục truyền thừa.”

Karen mở mắt ra, trở về bên cạnh Đại tế tự.

Đại tế tự bình tĩnh lại cảm xúc, cũng may, Milogar không có làm loạn giống

như Sigurman.

Dưới ngọn lửa cực nóng, hai vị cấp bậc Chủ Thần cứ thế mà chết đi.

Các thần quan Trật Tự ở trên cao nguyên băng lại tiến hành lễ thương tiếc.

Gần như cùng thời khắc đó, các thần quan Minh Hỏa Thần Giáo, cũng nhao

nhao cảm nhận được cảm xúc đau buồn

Đại tế tự dò hỏi: “Cảm giác như thế nào?”

Karen nhìn Đại tế tự, không cảm thấy một chút cảm giác bi thương nào từ trong

ánh mắt, bởi vậy trả lời: “Bố cục làm người ta phải tán thưởng.”

Đại tế tự cười, hắn rất muốn lại đưa tay vỗ vỗ nhè nhẹ bả vai Karen, nhưng lại

ngừng sự xúc động nhất thời này lại.

Lúc trước khi không biết, hoặc là nói trước đó không nhiều người biết thì hắn

có thể cực kỳ tùy ý, nhưng bây giờ, ngay cả hắn cũng không thể không có chút

câu nệ khi đối mặt với Karen.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu hành vi làm ẩu khi trước của Sigurman, đại khái thì là

Karen yêu cầu còn các kỵ sĩ cũng không thể cự tuyệt ý chí của Thần.

Đại tế tự gật gật đầu: “Nói cụ thể một chút.”

“Ba vị Chủ Thần trở về chết đi, nội lực của ba Thần Giáo chính thống chôn vùi,

có ba Thần Giáo chính thống khác đã mất đi Thần, bọn chúng …sau đó không

thể không lựa chọn đứng chung một chiến tuyến với Trật Tự Thần Giáo chúng

ta.”

Lúc này chính nhờ khả năng bố trí của Tiranus đã làm suy yếu kẻ địch và đồng

thời còn cố hết khả năng tăng cường phe mình.

“Không sai, Karen, ngươi phải nhớ kỹ không cần phải luôn luôn dùng tâm thái

dũng cảm cô độc để đánh giá bản thân mình, thứ mà chúng ta theo đuổi là sự

tiếp nối của sự nghiệp Trật Tự, phải biến lý tưởng thành sự thật.

Không cần phải làm anh hùng bi tráng, đó là biểu hiện của sự hèn nhát; bất kể

hoàn cảnh gian nan dường nào đều không phải lý do để chúng ta từ bỏ đi việc

giành lấy chiến thắng cuối cùng.”

“Ta đã hiểu, Đại tế tự.”

Đại tế tự ngẩng đầu, bây giờ phía trên bầu trời cũng chỉ còn lại bóng dáng to lớn

của hai vị Thần linh.

Không có gì ngoài ý muốn, Leftina mở miệng nói:

“Ta cũng muốn.”

Đại tế tự không có ngăn cản.

Dưới chân Karen xuất hiện vòng sáng mới, rất nhanh thì ý thức linh hồn của

anh đã đến Thần Quốc Thánh Quang.

Một cái tên rất không tương xứng với bộ dạng của Thần Quốc này, nơi đây tràn

đầy dòng sông ô nhiễm, đầm lầy mục nát, không nhìn thấy một chút thánh

quang nào.

Cũng may, Karen cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, một Nữ Thần có thể lừa

gạt nhiều Thần Giáo chính thống và Chủ Thần như vậy thì làm sao lại có thể là

thánh khiết đơn thuần.

Trong vùng đầm lầy, một đoá hoa màu đen nở ra, bên trong nhụy hoa là một cô

bé mặc váy đen, trên mặt của cô bé phủ đầy những vết sẹo đáng sợ.

Không có kinh ngạc, không có bối rối, có hai người khác làm nền ở trước thì

Leftina đã đoán được đáp án, hiện tại, chẳng qua là xác nhận lại lần cuối mà

thôi.

Xác nhận hoàn tất, cô bé hành lễ với Karen:

“Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại.”

Karen đáp lễ.

“Thần, xin ngài giáng tội.”