Số 13 Phố Mink

Chương 3082: Tang lễ của Thần (15)




Lúc này là tiếng chửi rủa vang ra từ bên trong năm cái bia mộ:

“Mẹ nhà nó!”

“Đồ hèn nhát!”

“Thật sự khiến ta phải xem thường!”

“Có còn xứng đã từng là Chủ Thần không?”

Rất khó tưởng tượng rằng những lời thô tục này được phát ra từ trong miệng

của một đám người có vai vế và địa vị càng tôn sùng hơn các Trưởng Lão Thần

Điện.

Có vẻ Thần Địa Huyệt cảm thấy thời cơ còn chưa chín muồi, có thể là cho rằng

cho dù mình tự ra tay thì cũng khó có thể thay đổi cục diện ở cao nguyên băng,

có lẽ phán đoán rằng nếu thức tỉnh vào lúc này có thể sẽ bị nội lực của Trật Tự

Thần Giáo đánh ngã.

Tóm lại, bà ta sợ.

Chủ Thần cao cao tại thượng cúi đầu xuống trước một đám người có dũng cảm

đi chịu chết.

Việc này tự nhiên làm cái đám ở dưới bia mộ khao khát đi chết này rất không

vui, điều này có nghĩa bọn hắn còn cần tiếp tục gánh vác sứ mệnh trách nhiệm

mà tiếp tục chịu sự hành hạ giày vò.

Lão Hoven phát ra tiếng cười: “Ha ha ha, Dis, chuyện này thật buồn cười,

không phải sao?”

Dis đáp:

“Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Trật Tự có thể khoan nhượng để bà ta ở

đây.”

...

Bữa tiệc trên cao nguyên băng Panrol đã chuẩn bị kết thúc.

Thần Minh Hoả ăn chậm nhất nên khiến cho không ít thần quan của quân đoàn

Bạo Phong bị hai Chủ Thần khác bắt đi.

Tình cảnh này rất giống ba đứa trẻ con đang tranh giành chút đồ ăn vặt.

Cũng may trong lòng bọn hắn đều có sự ăn ý, biết rằng hồi phục lại một chút

như này cũng không đáng là bao cho nên sẽ không ra tay với nhau.

Đại tế tự ngồi trên xe lăn khẽ nhíu mày, nói: “Có chút thất vọng.”

Karen: “Là những tên kia không dám ra sao?”

“Cái đuôi lặng lẽ thò ra ngoài hang động trong cơn ngủ đông nhưng vừa thấy có

chút lạnh thì đã sợ hãi mà rụt trở vào.”

“Vậy thì có hơi phiền phức.”

“Đúng vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều phải chừa lại một ánh mắt mà nhìn chằm

chằm vào bọn hắn, để ngươi không có cách nào tập trung nhìn ra ngoài cửa.”

“Có thể kéo bọn hắn ra trước sao?” Karen dò hỏi, “Ý của ta là, chủ động...”

“Không có lợi gì, càng không đáng để làm thế.”

Đại tế tự khoát tay áo, sau đó nghiêng người về trước, như đang dự định đứng

lên khỏi xe lăn, nhưng động tác này vừa làm được một nửa, hắn lại ngồi xuống,

trên mặt nở nụ cười,

“Ha ha ha …”

“Ngài đang cười chuyện gì? "

“Bỗng nhiên có một ý nghĩ rất thú vị, nếu làm như thế thì hơi có lỗi với

Orgulev, nếu hắn khôi phục thì có lẽ sẽ hô to “Cái này không công bằng!”

“Đại tế tự, thuộc hạ nghe không hiểu.”

Đại tế tự chỉ chỉ lên bầu trời xa xa: “Cho người một cơ hội rèn luyện quý giá

nhất trên thế gian này, ngươi có muốn hay không?”

“Muốn.”

Karen không chút do dự, trực tiếp đưa ra câu trả lời khẳng định.

“Cực kỳ tốt.” Đại tế tự mở tay phải ra

“Tay.”

Karen đặt tay trái của mình lên tay phải của Đại tế tự, bàn tay cũng không ấm

áp, cũng không đầy đặn, ngược lại là lạnh buốt và lấn cấn khớp xương.

Đại tế tự từ từ nhắm mắt lại, Karen cũng nhắm mắt lại.

Linh hồn của hai bên vào lúc này kết nối với nhau.

Chỉ có điều linh hồn của Đại tế tự cũng không chủ động tới, mà là buông lỏng

phòng ngự để cho mình chủ động tới gần.

Ngay từ đầu Mobiteng cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng khi hắn phát giác

được khí tức linh hồn nồng đậm truyền ra từ hai người bên cạnh, hắn bỗng

nhiên nghĩ đến một sự kiện, đó chính là Đại tế tự thế nhưng là người thừa kế

Tiranus, nhưng linh hồn Karen vậy mà có thể liên kết với Đại tế tự?

Nhận thức của Mobiteng… không, là sức tưởng tượng của hắn bị hạn chế, bây

giờ trong đầu hắn chỉ có thể cảm thán: Linh hồn lực của người trẻ tuổi này rốt

cuộc đáng sợ đến mức nào?

Giọng nói của Đại tế tự vang lên từ sâu trong linh hồn vang lên, đồng thời

quanh quẩn phía trên màn trời.

Hư ảnh của một Thập Tự Giá như ẩn như hiện.

Ky Sĩ Băng Sigurman nói: “Tiranus, xem như bọn hắn vừa mới ăn được chút gì

đó thì chúng ta muốn kéo bọn hắn cùng chết cũng không có gì ngoài ý muốn.”

Kỵ Sĩ Bát Tử Milogar nói: “Ngươi đã giúp Orgulev một lần, lần này cũng

không cần ngươi ra tay, để lại cho lần tiếp theo đi.”

Kỵ Sĩ Thánh Quang Leftina cười nói: “Mặc dù ta rất muốn gặp ngươi ở khoảng

cách gần một chút nhưng vẫn cảm thấy rất thua thiệt.”

Tiranus: “Lần này, ta không tính ra tay, ta tin tưởng thực lực của các ngươi; lần

kia ra tay giúp Ogurev bởi vì cần phải đối mặt với hai vị Chủ Thần Sinh Mệnh.

Chỉ có điều có chuyện cần mời các ngươi giúp một chút, trong giáo có một

người trẻ tuổi thiên phú không tồi, các ngươi mang hắn theo cảm nhận không

khí Thần chiến một chút, chuyện này rất có ích lợi đối với sự trưởng thành của

hắn.”

Leftina: “Hắn là Thần tử thừa kế của ngươi sao?”

Tiranus: “Không phải.”

“Ha ha, ta cũng không có hứng thú dẫn người lạ theo, bất kể hắn có thiên phú

cỡ nào.”

Milogar hỏi: “Ngươi cũng không sợ sẽ tiêu hao tiềm lực của hắn sao, nếu như

thật sự có thiên phú thì không cần phải gấp gáp vào thời điểm này, chờ sau khi

kỷ nguyên thay đổi thì hắn có thể có được sự phát triển tốt hơn.”

“Sẽ không.”

Ánh mắt Milogar nhìn sang một bên, hiển nhiên cũng không hứng thú gì.

Dựa theo truyền thống kỷ nguyên trước, Tiranus ban bố nhiệm vụ tất nhiên sẽ

được chứng thực và chấp hành, bởi vì nhiều khi Tiranus đại biểu ý chí của chủ.

Chỉ có điều là mọi người có quyền không nhiệt tình và không chủ động làm, sau

đó, chờ Tiranus gọi tên sai khiến.

Sigurman lắc đầu, nói: “Một kỷ nguyên không gặp, các ngươi vẫn không hiểu

chuyện như thế, được rồi, không cần cố ý sai khiến, để ta đi.”

Tiranus đáp lại nói: “Chúc mừng ngươi.”

“Cám ơn ngươi giao cho ta nhiệm vụ quang vinh như thế, Tiranus, ta thật sự

không nghĩ tới sau khi trở về từ khoảng thời gian phong ấn lâu như thế thì

chuyện thứ nhất lại là trông trẻ.”

Trên thập tự giá, chỗ mi tâm Tiranus có một tia hào quang màu đen truyền ra,

đây là ý thức linh hồn Karen, anh bị đưa đến chỗ Sigurman. Phía trên cao

nguyên băng, trụ sở hậu cần tiếp tế nguyên liệu vẫn là an toàn, cũng không ít

thần quan đều nhìn lên trên trời giống như là con kiến đang ngước nhìn con

người biểu diễn kịch trên sân khấu.

Bởi vậy, mặc dù bây giờ việc truyền tin và dịch chuyển bị ngăn cách, nhưng ít

nhất ở chỗ này cũng không có gì bí mật.

Dikno nói: “Đại tế tự muốn để thiếu gia cảm nhận trải nghiệm được chủ ta nhập

xác như ngài Dis trước đó không lâu.”

“Đúng vậy, không sai.” Alfred lại lật Tân Ánh Sáng Trật Tự ra, “Ta sẽ ghi chép

lại thời khắc này, mặt khác, chờ sau khi chuyện này kết thúc và rời khỏi cao

nguyên băng thì ta sẽ phụ trách tuyên dương chuyện này ra ngoài, muốn để

người trong toàn giáo đều biết, thiếu gia không chỉ nhận được sự tán thành của

Đại tế tự mà càng được các vị đại nhân trong giáo tán thành, được các vị đại

nhân tự mình dìu dắt.”

“Làm như vậy thì có ý nghĩa gì?”

“Bảo đảm vị trí người đại diện Đại tế tự của Creed vĩnh viễn chỉ là đại diện.”

“Không, ý của ta là, nếu như thiếu gia để lộ ra thân phận thật sự thì Creed cũng

chẳng dám giữ cái chức vị kia. Lúc trước là lo lắng Đại tế tự Norton, hiện tại,

ngươi cũng nói, hình như Tiranus đã biết được.”

“Vậy ngươi đoán vì sao cái Đại tế tự không công bố đây, đây là tin tức tốt làm

lòng người phấn chấn dường nào?”

“A, ta đã hiểu.”

“Thần Trật Tự sớm đã trở về, Thần Trật Tự sớm đã chuẩn bị kỹ càng để tiếp

nhận vị trí, mới là át chủ bài quan trọng nhất của Trật Tự Thần Giáo ta trước

mắt, lá bài này nhất định phải lộ ra cuối cùng thì hiệu quả mới tốt nhất.”

“Ngươi nói không sai.”