Số 13 Phố Mink

Chương 3081: Tang lễ của Thần (14)




“Gâu gâu gâu!”

“Chó ngu, sao thế meo?”

Kevin nhìn về một hướng, bắt đầu sủa điên cuồng, sau đó cúi đầu xuống, ra hiệu

Pall lên trên lưng rồi nó ngay lập tức thả người nhảy lên, biến mất khỏi chỗ cũ.

Trong phòng sách, lão Hoven mở miệng nói: “Địa Huyệt.”

Dis nhẹ gật đầu, cầm lấy quyển sách rồi biến mất khỏi phòng.

Trật Tự Thần Giáo rất hiểu chuyện mà bố trí mạng lưới trận pháp dịch chuyển ở

nơi này, đương nhiên, không phải trong nội thành thành phố La Giai mà là ở

thành phố bên cạnh, nhưng chút xíu khoảng cách ấy vốn cũng không tính là gì,

chớp mắt là đến, mà trận pháp dịch chuyển này còn kết nối với toàn bộ mạng

lưới trận pháp dịch chuyển của Trật Tự Thần Giáo, cũng được cấp quyền hạn tối

cao.

Kevin chở Pall đi tới Địa Huyệt, không bao lâu sau thì Dis cũng bước ra từ

trong trận pháp dịch chuyển.

Thành phố ở trung tâm Địa Huyệt vốn là nơi phồn hoa nhất thì bây giờ đã biến

thành một cái hố sâu khổng lồ, không biết bao nhiêu cư dân sinh sống ở nơi này

đều bị hút vào trong đó để trở thành vật tế đợt đầu tiên cho Địa Huyệt.

Nhưng mà Dis phát hiện mình đã tới chậm.

Phía trên Địa Huyệt là năm bia mộ lơ lửng, những bia mộ này từ trước vẫn luôn

đứng sừng sững trong Trật Tự Thần Điện, lúc trước được dời đến trong Thần

Điện công vụ giữ nhà trong một khoảng thời gian ngắn khi Đại tế tự “lạc lối”.

Trưởng hộ vệ Thần Điện cũng ở nơi đây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Dis, nói:

“Ngươi tới rồi.”

Dis không có nhìn Trưởng Thần Điện, mà là hướng ánh mắt về phía năm bia mộ

ở trên kia.

Lần trước lúc hắn đến Thần Điện để trả tù thì những bia mộ này phát ra lời cảnh

cáo, nhưng lại chưa thức tỉnh, bỏ mặc coi thường. Lúc này từ trong các bia mộ

liên tục phát ra những giọng nói:

“Nhóc con Inmerais, ngươi có thể đi khỏi đây, nơi này không cần ngươi quan

tâm.”

“Nếu bà ta dám ra tiếp viện cho cao nguyên băng, chúng ta cũng bò ra từ dưới

mồ.”

“Kỷ nguyên còn chưa hoàn toàn thay đổi, cho dù bà ta có ra ngoài thì cũng

không phải Chủ Thần!”

“Ha ha, chúng ta có thể liều mạng mà kéo bà ta cùng!”

Dis tương đối quen thuộc với cái bia mộ ở chính giữa nhất kia, bởi vì lúc trước

Dis đã lấy trái tim của Thần Dụ Giả ra ở trước bia mộ này, giọng điệu phát ra từ

bia mộ này cũng rất dứt khoát, thậm chí có chút tùy ý:

“Tuổi trẻ đừng nóng vội, để những lão già chúng ta chết trước.”

Từ sâu trong Địa Huyệt có tiếng vang hỗn độn truyền ra, giống như âm thanh

phát ra từ trong cổ họng của một tên say rượu, cho thấy kẻ ở trong sắp thức tỉnh.

Năm cái bia mộ vốn đang lơ lửng bắt đầu hạ xuống từng cái một, khi mỗi một

bia mộ hạ xuống đều phát ra một tiếng ầm vang dữ dội.

Loại hành vi này giống như không chút lo lắng nào sẽ đánh thức đối phương,

không, là sợ đối phương tiếp tục giả vờ ngủ!

Mỗi một bia mộ ở trong Trật Tự Thần Điện đều là một truyền thừa vô cùng xa

xưa, càng là nội lực của Thần Giáo, mà loại phương thức tồn tại này thật ra

cũng rất giống với Phượng Hoàng Băng Panrol thức tỉnh ở cao nguyên băng.

Bọn hắn đều rất khổ sở, bọn hắn cực kỳ dày vò, bọn hắn ước gì tranh thủ thời

gian để được giải thoát, nhưng lại chịu sự trói buộc của trách nhiệm truyền thừa

và tinh thần sứ mệnh, không thể cứ nhắm mắt lãng phí trừ phi có thể tìm được

một thời cơ và lý do thích hợp.

Lần trước lúc Dis đại náo Thần Điện từng tạo ra một cơ hội tương đối thích

hợp, nhưng Dis là tín đồ Trật Tự, cuối cùng bọn hắn vẫn nhịn được.

Thần Dụ Giả từng cầu khẩn bọn hắn, hi vọng bọn hắn có thể ra tay giữ gìn uy

nghiêm của Thần Điện, mà bọn hắn cự tuyệt, cũng bởi vậy cho thấy việc để bọn

hắn ra tay cũng không dễ dàng gì.

Ranedal không hoá thành hình người, mà yên lặng chở Pall tránh ra xa.

Nó rất rõ ràng, nếu như cái vị ở sâu dưới Địa Huyệt kia thật sự thức tỉnh, như

vậy nơi này sẽ nổ ra một cuộc chiến rất thảm thiết.

Cho dù là nó thì cũng phải tránh xa một chút để đứng nhìn, bởi vì thật sự lông

chó sẽ bị bén lửa nếu đứng quá gần.

Không đề cập đến những việc khác, chỉ với bản chất của cái bia mộ kia thì có

thể so sánh với một món Thần khí hạng hai, Thần khí đương nhiên không có rẻ

mạt như vậy, cũng không có khả năng sản xuất hàng loạt, nhưng những bia mộ

kia chỉ có một đặc điểm chung đó là…hàng dùng một lần.

Một khi đám người kia leo từ trong mồ ra thì cũng không có ý định nằm xuống

lại một cách hoàn chỉnh!

Pall đứng người lên, nhô đầu mèo ra, trong cặp mắt mèo màu hổ phách tràn đầy

sự tò mò, điều đầu tiên nhà thám hiểm để ý không phải là mình sống hay chết

mà là chủ đề có đủ sức hấp dẫn hay không.

Trưởng hộ vệ Thần Điện bay đến bên cạnh Dis, mặc dù hắn có thể cảm nhận

được Dis không để ý đến mình, nhưng hắn vẫn mở miệng nhắc nhở:

“Nơi này giao lại cho các Trưởng Lão đi.”

Dis rốt cục nhìn về phía hắn, hỏi: “Đi đâu?”

Đối mặt với lời đáp của Dis, trong lòng Trưởng hộ vệ Thần Điện lại có chút khó

tin, hắn cười khổ nói: “Đến một nơi an toàn.”

“Sau đó thì sao?”

“Trưởng lão đã nói, xếp hàng, chờ chết.” Trưởng hộ vệ Thần Điện khẽ nhíu

mày, tự mình sửa lời: “Xếp hàng, chịu chết.”

Dis nhẹ gật đầu, ra hiệu mình biết rồi, nhưng vẫn đứng tại chỗ, không hề động

đậy.

Trưởng hộ vệ Thần Điện thấy thế cũng không còn thuyết phục, trước người hắn

xuất hiện một vầng sáng, hắn bước chân đi vào rồi lập tức biến mất.

Không có người ngoài ở bên cạnh, bên trong quyển sách trên tay Dis truyền ra

giọng nói của lão Hoven: “Ông bạn già, ta phát hiện ra sau khi trở về từ Vườn

Sinh Mệnh thì ngươi cũng có chút chán nản.”

Dis không nói gì.

Lão Hoven phát ra thở dài một tiếng, cảm khái nói: “Người đang mâu thuẫn, lật

ra một quyển sách, câu chữ bên trong cũng đều là mâu thuẫn, một vài thời điểm

chúng ta có thể không cần nghĩ quá phức tạp, làm vậy sẽ chỉ tăng thêm sự phiền

não, chúng ta chỉ cần rõ ràng rằng việc mình cần làm là gì thì được rồi.”

Ngón tay Dis nhẹ nhàng gõ gõ lên bìa sách, cảm giác được quyển sách có chút

lồi lõm không đều, hỏi:

“Chuyện gì xảy ra?”

“Móc ra một vài thứ đưa cho học sinh của ta, là học sinh, không phải cháu trai,

là cái con dị ma kia, ha ha, hắn dự định viết một bản Tân Ánh Sáng Trật Tự.”

“Thật hào phóng.”

“Cũng không phải, vừa nghĩ tới Tân Ánh Sáng Trật Tự là dùng phế liệu của

Nguyên Lý để bắt đầu viết, ta đã cảm thấy rất thú vị, trong lòng không nhịn

được mà thấy sung sướng.”

“Một quyển sách dùng cái gì làm trang bìa cũng không quan trọng, người đọc

sách thật sự cũng sẽ không để ý, chỉ có khi đọc xong rồi lật đến trang cuối thì

mới có thể cố ý chạm vào và cảm nhận nó.”

“Ngươi đã suy nghĩ thông suốt rồi sao? Vậy ngươi có còn trách hắn không?”

“Vẫn trách như cũ, hắn nên nói rõ ràng ở trong giáo lý.”

“Nếu cháu của chúng ta ở đây lúc này, nếu là nó nói với ngươi rằng “Tín đồ

Trật Tự thật sự khi đến thời khắc mấu chốt thì tự nhiên sẽ rõ ràng sứ mạng của

mình, như vậy thì ngươi nên đáp lại như thế nào đây?”

“Cháu của ta nói đúng.”

Thật ra thì cuộc đối kháng vô hình ở bên ngoài và bên trong Địa Huyệt sớm đã

bắt đầu, đây là một sự đối kháng bởi dũng khí và tín điều.

Nhưng cuối cùng thì tiếng vang phía dưới Địa Huyệt giảm xuống, thậm chí, cát

đá bụi đất bốn phía bắt đầu bị hút vào rồi lấp kín lại.