“Ngón tay của thần Quang Minh, triệu hoán đến ý chí của Trật Tự Chi Thần, lại
từ ý chí của Trật Tự Chi Thần giúp thiếu gia hoàn thành tịnh hóa.
Tôi không biết dùng từ như thế nào để diễn tả cảm xúc bây giờ của mình, quả
thực chính là thần tích!
Thực sự là thần tích, không hổ là thiếu gia, chỉ có thiếu gia tịnh hóa mới có thể
xuất hiện hình ảnh làm cho con người rung động này!”
Hai cái móng của Pall đặt lên trên bụng mình, mí mắt cụp xuống nhìn xem
Alfred, cô mệt mỏi quá, cô rất muốn đi ngủ.
Cho nên, yêu tinh radio vội vã nghe kể chuyện này thật sự quá đáng ghét!
“Gâu! Gâu!”
Ở bên cạnh, Kim Mao Kevin đang nằm trên ghế salon rất bất mãn sủa Alfred
hai tiếng.
Kevin cũng rất mệt mỏi, cũng rất muốn đi ngủ, nhưng Alfred lại cứ nắm lấy một
cái chân chó không ngừng lắc qua lắc lại, cưỡng chế xua tan cơn buồn ngủ của
nó.
Alfred nhìn Kevin, cười nói;
“Khi nghe câu chuyện của vĩ đại, bên người nếu là không có một Tà Thần tiếp
chuyện, đó là điều tiếc nuối biết nhường nào!”
“Gâu! Gâu!”
Alfred nhìn về phía Pall, hỏi: “Nó đang nói cái gì?”
Pall trả lời: “Nó nói cậu mới là chó.”
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài, Karen đi đến.
"A, Karen yêu dấu của ta, mau rút dây điện nguồn của yêu tinh radio, bây giờ ta
buồn ngủ chết mất meo ~ “
Nhưng mà, Karen trực tiếp ôm Pall lên đi tới đài hình cầu, mở cửa sổ sát đất
trước đài ra, bên ngoài gió lạnh xen lẫn hơi nước thổi vào, thổi đến trên người
Pall làm lông đều dán xuống dưới.
“Bede, là tín đồ của Bích Thần giáo.”
Thừa dịp Pall đang ở trong trạng thái "bị ép tỉnh táo”, Karen nói thẳng.
Bede cho rằng Karen nhất định sẽ giúp ông giữ bí mật, đúng là Karen cũng làm
như vậy, nhưng Pall không phải người ngoài.
Ừm, nói đúng ra, hiện trong phòng ngủ, một con mèo, một con chó và một cái
radio, không chỉ có không người ngoài, ngay cả người cũng không có.
Mặt mèo ngơ ngơ ngác ngác của Pall bị gió lạnh thổi, lúc này nhíu lại, nhưng
nghe đến Karen nói, lại lập tức giãn ra:
"Ôi, còn có loại chuyện tốt như vậy?”
Hoàn toàn chính xác, Pall sẽ không bởi vì trong gia tộc có người không tin
Thủy tổ đi tin tà giáo mà cảm thấy tức giận.
"Cậu nói với ta, Bede tiên sinh nói sở dĩ ông để phu nhân Jenny và Eunice thay
ông đi thành phố La Gia là bởi lúc ấy ông muốn đi xem một buổi triển lãm
tranh.”
“Đúng vậy, ở trong hội nghị gia đình cụ Anderson nói, ông ta đi Tang Phổ xem
triển lãm tranh.” Pall lập tức tiếp tục nói: "Ừ, ý của cậu là, ông ta không đi tang
phổ xem triển lãm tranh?”
“Đúng thế.”
Karen đặt Pall ở phía trên chiếc giỏ hình tròn, nói với Alfred đang đứng dưới
bậc thang của đài tròn:
“Alfred, lấy máy vi tính của tôi ra.”
“Vâng, thiếu gia.”
Karen không có thói quen viết nhật ký, nhưng anh quen ghi chép lại một vài ý
nghĩ và hình tượng.
Sau khi anh vào ở trong nhà Ellen, chuyện quần áo và vật dụng thường ngày
thuộc về nhà Ellen phụ trách, nhưng những vật phẩm tư nhân Karen mang tới
vẫn được Alfred trông giữ.
Rất nhanh,
Alfred đã cầm bản bút ký của Karen tới.
Karen ngồi xuống trên bậc thang của cầu đài, bắt đầu lật qua lật lại bản bút ký,
lật đến mấy trang tranh vẽ liền nhau, những thứ này, đều là anh "mô phỏng”
tranh của Lynda.
Alfred và Kim Mao Kevin xúm vào cùng một chỗ nhìn xem, Pall ở bên trong
giỏ tròn đặt phía trên cũng thò đầu ra nhìn xuống phía dưới.
Sau khi nhìn thấy mấy tấm tác phẩm hội họa của Karen, không khỏi tặc lưỡi
nói:
"Ôi, Karen, kỹ thuật vẽ tranh của cậu thật là... quá trừu tượng.”
Alfred lập tức nói: “Thiếu gia chưa từng học vẽ tranh, có thể vẽ như thế này đã
rất lợi hại.”
Pall liếc mắt nhìn Alfred.
Karen tìm được trang giấy đó, ngón tay chọc chọc vào trên "bức tranh”.
Bức tranh này là anh vẽ lại bức bích họa mà mình nhìn thấy trong phòng vẽ
tranh tại nhà Piaget.
Trong bức bích họa, Piaget đứng trên sân thượng của cao ốc, Lynda đang bay
trên trời, ở phía cao hơn ẩn sâu trong lớp mây đen chỗ còn có một người khổng
lồ nữ cũng chính là hình dáng của Tà Thần Relilsa.
Ở phía dưới cùng của bức tranh là một tế đàn được phóng đại ra.
Lúc Kim Mao nhìn thấy “Relilsa”, đầu chó lao về phía trước đến gần lại, sau đó
nở nụ cười:
“Gâu! Gâu! Gâu!”
Quá rõ ràng là Kim Mao đã nhận ra Relilsa, bởi vì mặc dù Karen vẽ cực kỳ tùy
ý, thậm chí như Pall nói là hơi trừu tượng vậy, nhưng ở những chi tiết lại rất
nắm chắc.
Nhất là hai tay của Rylilsa, tay trái là hồ nước đủ các loại màu đang chảy
xuống, tay phải là một lông vũ ngũ sắc to lớn.
“Nó nói cái gì?” Karen hỏi.
Pall phiên dịch nói: “Nó đang giễu cợt Rylilsa là một kẻ ngu ngốc.”
Kim Mao lập tức gật đầu, ra hiệu Pall phiên dịch cực kỳ đúng, vừa tiếp tục nói:
“Gâu! Gâu! Gâu!”
Pall tiếp tục phiên dịch: “Một tên ngốc ở lúc Trật Tự Chi Thần đang độ tuổi
xuân lại đi vẽ ra bích hoạ lúc Trật Tự Chi Thần kết thúc.”
Karen nhìn Kim Mao một chút, mở miệng nói:
“Pall, Dis từng nói với tôi, sau khi cử hành xong nghi thức siêu quy cách thần
hàng, sẽ có một người đến giúp ông ấy giải quyết tốt hậu quả, triệt để xoá bỏ
dấu vết nghi ngờ của nghi thức siêu quy cách thần hàng.”
“Ừm? Không phải chính là Lynda à?”
"Cô đã biết là Lynda từ trước sao?” Karen hỏi.
“Ta... thật ta biết cũng không nhiều, ta chỉ giúp một chút sức, nhưng người thực
sự trả giá khá lớn, ra sức khá nhiều chính là Hoven.”
“Cho nên, cô biết cái gì?”
“Ta chỉ là biết, Dis hẳn là có sắp xếp thêm đường lui, bởi vì ông ta không thể để
cho cháu của mình vẫn luôn bị cuốn vào bên trong vòng xoáy bị điều tra và bị
hoài nghi.”
"Vậy Hoven tiên sinh thì sao?”
"Ông ấy, chắc là biết nhiều hơn ta, nhưng con người Dis vẫn luôn có một thói
quen, giống như thói quen của cậu, chính là trừ khi cậu chủ động hỏi, nếu
không ông ấy có đôi khi sẽ không nói cho cậu sắp xếp của ông ấy, bởi vì, ông
ấy cảm thấy cậu không nhất thiết phải biết, hoặc là, có biết hay không không có
khác biệt gì, dù sao mọi chuyện đều sẽ tiếp tục diễn ra như thế.”