“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ở đằng trước thì loạt Pháo Ma Tinh đã bắt đầu khai hoả cực kỳ phù hợp với tình
hình được ghi chép, tạo ra vô số lỗ hổng trên tấm màn đen kịt kia.
Dikno hỏi: “Tại sao lại viết như thế? Ta cảm thấy bọn hắn không xứng.”
“Ghi lại lịch sử thì phải cường điệu chuyện thực sự phát sinh, còn về nguyên
nhân ở trong đó thì là chỗ để hậu nhân tìm kiếm niềm vui thú trong lúc vừa xem
xét vừa uống trà thảo luận.”
Dikno nhẹ gật đầu, duỗi hai tay về phía trước, bản thân hắn hoá thành tâm điểm,
bốn phía xung quanh xuất hiện từng màn hư ảnh không ngừng giao thoa nhau.
Alfred hỏi: “Đang chuẩn bị ghi chép chiến báo đấy sao?”
“Ừm, chiến tranh giữa Thần với Thần và chiến tranh giữa người và Thần cũng
không giống nhau, sự suy yếu của Chư Thần khi trở về có thể nhìn thấy bằng
mắt thường, sự suy yếu trên các phương diện của giáo hội trong kỷ nguyên này
cũng là sự thật.
Thừa dịp cơ hội lần này, ta cần đổi mới thu thập số liệu mới nhất để làm công
tác chuẩn bị thật tốt cho Kỵ Sĩ Đoàn xuất chiến.”
“Có cần giúp một tay không?”
“Đương nhiên.”
Alfred thu hồi Tân Ánh Sáng Trật Tự rồi duỗi hai tay ra, tư thế của hai người
giống như là cùng hợp tấu trên một chiếc đàn dương cầm.
Dòng chảy tinh thần truyền ra bốn phía đậm đặc đến nỗi khiến như người ta khó
mà thở nổi.
Một con mắt Trật Tự to lớn từ từ hiện ra ở phía trên.
Khi nó sắp mở ra để quan sát chiến trường một cách toàn diện thì Dikno thông
qua cầu nối tinh thần mà nhắc nhở:
“Chú ý không thể nhìn thẳng Thần.”
“Không có việc gì, thiếu gia đang ở cách đó không xa, ngài ấy sẽ chia sẻ áp lực
tinh thần cho các tín đồ thành kính.”
“Ngươi quên sao, thiếu gia đang đứng ở bên cạnh Đại tế tự.”
“Không có chuyện gì.”
“A, thì ra là như vậy.”
Con Mắt Trật Tự mở ra bắt đầu quan sát chiến trường một cách không hề kiêng
dè. Ở đằng trước, Mobiteng quay đầu, nhìn thấy con mắt thật to kia. Đại tế tự
ngồi trên xe lăn chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Người của ngươi?”
Karen cúi người trả lời: “Đúng vậy, Đại tế tự.”
“Sau khi quan sát xong thì nhớ làm báo cáo.”
“Sẽ đồng bộ cho phía Ky Sĩ Đoàn.”
“Ừm.”
Lúc này ba mươi sáu người khổng lồ pha lê đột ngột trồi lên từ dưới mặt đất xé
mở màn đêm.
Dưới bầu trời đêm đã bị phá rách, dung mạo của Nữ Thần Đêm Tối cũng không
còn đoan trang tinh xảo mà là gầy còm héo hon.
Đây mới là bộ dáng thật sự của Nữ Thần, bị ngăn cách cả kỷ nguyên đã sớm
hành hạ những Thần linh đã từng cao cao tại thượng kia trở thành những con
quỷ đói bò ra từ Địa ngục.
Alfred: “Xem ra thì Nữ Thần cũng cần phải trang điểm.”
Dikno hỏi ngược lại: “Không phải là Nữ Thần cũng cần ăn cơm chứ?”
“Vậy ba mươi sáu người khổng lồ pha lê kia là những thứ còn trọn vẹn được giữ
lại từ trong lịch sử sao?”
“Không sai, là tác phẩm của Thần Pha Lê, Thần Pha Lê đã từng tự mình điêu
khắc ra 36 bức tượng hộ vệ, trong thời kỳ Thần chiến đã có một nửa bị vỡ tan,
trong kỷ nguyên này có lẽ cũng đã bị hao tổn không ít, bây giờ lại xuất hiện đầy
đủ như thế này thì Pha Lê Thần Giáo hẳn là đã tốn tâm huyết và trả cái giá rất
lớn để bổ sung thay thế vào.”
“Đồ tốt đấy.”
“Không sai, nhưng mà cũng không nên sử dụng như thế này, bọn hắn vẫn quá
thiếu kinh nghiệm, đánh giá thấp thủ đoạn của Thần linh, nhất là … Chủ Thần.”
Nữ Thần gầy gò với vẻ mặt đạm mạc nhẹ nhàng nâng tay lên, những bóng đen
bị nứt vỡ mà rơi xuống kia dung nhập vào trong cơ thể của đám người khổng lồ,
giống như là mực nhuộm đen nước, trong chốc lát, một nửa người khổng lồ pha
lê đã biến thành màu đen.
“Rống! Rống! Rống!”
Đám người khổng lồ không ngừng phát ra tiếng gầm thét, những người khổng
lồ bị nhuốm phải màu đen bắt đầu tấn công bốn phía xung quanh, trên trận địa
của Pha Lê Thần Giáo xuất hiện rối loạn diện tích lớn.
Mục sư bắt đầu ngâm xướng, từng hình chiếu Mục sư khổng lồ tỏa ra vầng sáng
thánh khiết, dự định tiến hành thanh tẩy những người khổng lồ pha lê bị ô
nhiễm.
Không còn cách nào khác, ba mươi sáu bức tượng người khổng lồ bảo vệ này từ
trên phương diện ý nghĩa tượng trưng hay là giá trị thực dụng đều vô cùng quan
trọng đối với Pha Lê Thần Giáo.
Dikno thốt lên với giọng điệu không dám tin: “Quan chỉ huy của bọn hắn là một
kẻ ngu sao, chậm trễ việc chặt đứt ô nhiễm lây truyền còn không nói, bây giờ
còn có ý định đi loại bỏ ô nhiễm trên chiến trường khi đang đối mặt với Thần.”
Alfred nhắc nhỏ: “Ngươi tốt nhất nên dùng sự ví von mà người của thời này có
thể hiểu, thiếu gia cần dùng phân tích chiến báo của người để đi tăng cường sức
ảnh hưởng trong Kỵ Sĩ Đoàn.”
“Hành động này tương đương với việc tiến hành giải phẫu thần kinh khi đang
ngồi trên một con ngựa đang lao nhanh.”
“Hiểu rồi, sau đó thì sẽ có hậu quả ra sao?”
“Sẽ văng tung toé khắp nơi.” Cảm xúc của Dikno rõ ràng có chút phẫn nộ,
“Lãng phí, sẽ rất lãng phí, lúc đầu không phải là không có cơ hội để đánh một
trận, tối thiểu nhất thì có thể khiến Thần tiêu hao đến mức vô cùng suy yếu,
nhưng bây giờ xem ra là trực tiếp tặng không cả quân đoàn.”
Trạng thái chiến trường quả nhiên phát triển dựa theo chiều hướng suy diễn của
Dikno, những hư ảnh Mục Sư được triệu hồi ra kia không chỉ không thanh tẩy
những người khổng lồ thành công mà trái lại còn bị nhiễm phải màu đen.
Ngay lập tức thì trên mặt của hơn phân nửa mục sư trong trận doanh xuất hiện
đốm đen, phun máu tươi ra, tinh thần uể oải.
Hành vi này tương đương với việc làm cho năng lực duy trì của một quân đoàn
bị tê liệt, phải biết rằng bản chất cuộc chiến giữa người và Thần đó là con kiến
cắn chết voi, chưa từng là cuộc quyết chiến công bằng gì.
Pha Lê Thần Giáo bắt đầu chủ động tấn công với ý đồ đẩy lui Thần, giống như
người bình thường đưa tay ra đẩy thứ trước mặt ra khi gặp phải uy hiếp, bình
thường thì chiến trường cũng sẽ có hướng suy nghĩ như thế.
Nhưng mà khi Nữ Thần Đêm Tối phát ra một tiếng thét dài từ trong cổ họng,
đám Trận pháp sư bên trong quân đoàn bắt đầu nháo nhào kêu la thảm thiết,
nhưng bây giờ lại không có sự chúc phúc và duy trì của Mục sư nữa.
Bên trong quân đoàn xuất hiện lỗ hổng và phân tách.
Thần thể của Nữ Thần biến mất khỏi vị trí ban đầu, sau đó, lần thứ hai đêm tối
lại phủ xuống phía trên chỗ lỗ hổng này.
“Ầm!”
Màn đêm tối tựa như cơn sóng thần triệt để chia cắt quân đoàn, không giống với
Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn có kinh nghiệm chiến tranh phong phú mài đao xoèn xoẹt
chờ chiến đấu với Thần linh thì quân đoàn tập hợp nội lực của Pha Lê Thần
Giáo này quả thật vô cùng non nớt.
Giống như dùng lực khi kéo co, hình thức vận hành của quân đoàn sụp đổ, quân
đoàn từ chỉnh thể biến thành tán loạn thì khi đứng trước Chủ Thần chỉ có kết
quả bị tàn sát.
Đêm tối vô tận nhanh chóng bao phủ nuốt chửng, không buông tha bất cứ thần
quan và yêu thú nào, thậm chí, ngay cả tinh thạch của Pháo Ma Tinh sau khi bị
đêm tối bao phủ cũng mất đi năng lượng bên trong.
Mà tất cả những sinh mệnh và những tài nguyên này đều khiến vẻ mặt của Nữ
Thần Đêm Tối dần dần phục hồi vẻ lộng lẫy.
Nữ Thần Đêm Tối đang dùng sinh linh để trang điểm cho mình.
Alfred: “Ngươi đã nói rằng cái quân đoàn Pha Lê này không thua kém gì một
Kỵ Sĩ Đoàn.”
Dikno: “Xem xét từ góc độ nhân lực và trang bị thì thậm chí còn vượt qua.”
“Thế nhưng cứ như vậy mà bị tiêu diệt.”
Alfred có chút kinh ngạc, “Neo đầu tư cổ phiếu cũng chưa từng thua một cách
dứt khoát như vậy.”
“Hệ thống chỉ huy yếu kém, Trật Tự Ky Sĩ Đoàn sẽ không đánh ra tình trạng
này, lúc khu vực ở giữa bị đột phá thì nên có một đoàn kỵ binh dùng phương
thức tự sát mà kìm chân Nữ Thần để cho toàn bộ quân đoàn có cơ hội để tái
chỉnh hợp.”
“Có chút phức tạp.” Alfred, “Nhưng trên bản chất là dùng mạng để chặn đường.
Mà lại phải chặn một cách cực kỳ nghiêm cẩn và vô cùng khoa học.”
“Ta gọi nó là… nghệ thuật chịu chết.”