Karen đáp lại nói: "Điểm quan trọng của trò lừa gạt không phải ở chỗ nó phức
tạp, mà là ở chỗ làm như thế nào để người ta tin tưởng."
Ai có thể nghĩ tới, Kỵ Sĩ Thánh Quang vậy mà lại dùng loại phương thức này
tạo ra Thần dụ giả để lừa bịp mấy cái Thần Giáo này đâu?
Suy cho cùng thì cũng do khoảng cách với thời đại của Thần đã quá xa xưa, mọi
người, sớm đã quên đi uy năng của Thần.
Đại tế tự hỏi: "Ngươi cảm thấy cảnh tượng trước mắt thế nào?"
"Cực kỳ rung động, nhưng cũng có chút buồn tẻ, bởi vì chúng ta có vẻ cũng
không thể phát huy ra tác dụng gì."
"Cái tâm tính này của ngươi cũng rất giống với đám người Daan."
"Đúng vậy, quả thực như thế."
Đại tế tự đặt hai tay ở trên lan can xe lăn, dựa lưng vào phía sau, nói:
"Các ngươi có cảm thấy buồn tẻ hay khó chịu không thì ta đều không để ý, bởi
vì bây giờ là sự bắt đầu của màn diễn xuất thuộc về thế hệ của chúng ta, chờ sau
khi chúng ta kết thúc thì mới đến lúc các ngươi cần lên đài.
Một tiếng ầm vang, đê đập đổ sụp, dòng lũ càn quét, đây là phong cách bi kịch
trong văn học, nhưng loại phong cách lãng mạn thiếu trách nhiệm này không
thích hợp với tín đồ Trật Tự chúng ta.
Ngươi sẽ phát hiện những Thần Giáo tô điểm và ảo tưởng về cái chết kia sẽ
thường thiếu đi tinh thần trách nhiệm và cảm giác sứ mệnh;
Tín đồ Trật Tự chúng ta lựa chọn đối mặt trực diện với cái chết, lúc này mới có
thể để cho nhiều thế hệ rõ ràng sứ mệnh của một đời người, truyền lại ngọn lửa
tiếp tục về sau.
Bất kể cuối cùng cho dù có thành công hay thất bại thì chúng ta cũng không
muốn đi làm anh hùng trong những vở ca kịch bi tráng kia;
Chúng ta,
Cần duy trì sự ưu nhã của Trật Tự."
Sau khi Đại tế tự nói xong những lời này thì nhắm mắt lại, một ít bông tuyết rơi
lên trên mặt của hắn, nhưng không có nhanh chóng tan đi mà ngược lại bám vào
trên tạo thành những tinh thể nhỏ.
Karen thấy thế, trong lòng muốn lau chúng đi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Đột nhiên ở giữa,
Một giọng nói trầm vang lên từ trong cơ thể Đại tế tự, đám người Mobiteng
không phát giác chút nào nhưng Karen lại nghe thấy rất rõ ràng.
"Sigurman."
Sau khi giọng nói này vang lên thì phía trên màn trời, Kỵ Sĩ Băng Sigurman nở
nụ cười trên mặt:
"Ta đây, Tiranus."
"Nên đánh thức vật nuôi Panrol của ngươi rồi."
Nguồn gốc tên gọi Panrol của vùng cao nguyên này lại đến từ vật nuôi của
Sigurman?
Karen nhìn về mặt đất phía trước, đây cũng có nghĩa rằng các vị đại nhân này
đã sớm dựng lên sân khấu cho buổi diễn xuất này từ kỷ nguyên trước.
Khó có thể tưởng tượng thời khắc vinh quang nhất của hệ Trật Tự trong kỷ
nguyên trước;
Thần Trật Tự quyết định trả giá bằng sự mục nát của bản thân để đi ngăn cách
ra một cái kỷ nguyên không có Thần, mà các Thần chi nhánh Trật Tự chẳng
những không có phẫn nộ và oán hận, ngược lại ai nấy đều nở nụ cười mà tự bố
trí lẵng hoa cho lễ tang của mình.
Buồn cười là mình lại còn từng nghi ngờ toàn bộ các Thần chi nhánh của hệ
Trật Tự phản bội Thần Trật Tự.
Tín điều của Trật Tự sẽ nói cho ngươi vì cái gì mà hi sinh, sau đó để ngươi chủ
động đồng ý đi hi sinh vì nó.
Nguồn gốc khởi đầu của nó đến từ chúng Thần của hệ Trật Tự, bọn hắn đã làm
một tấm gương tốt.
"Panrol của ta đã chết rồi, nó không có khả năng tồn tại lâu như vậy, thứ tồn tại
bây giờ hẳn hậu nhân không biết là đời thứ mấy của nó."
Lúc nói những lời này có thể cảm giác rõ ràng được sự bi thương và tưởng niệm
trong giọng nói của Sigurman.
Đại tế tự mỉm cười nói: "Ta tin tưởng rằng truyền thừa của Panrol vẫn còn, hậu
duệ của nó chắc chắn cũng đang hưởng ứng sự kêu gọi của ngươi.”
"Đúng vậy, ta cũng tin tưởng vậy.” Sigurman giang hai cánh tay, la lên, "Panrol,
chủ nhân của ngươi, ta, trở về rồi.”
"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”
Cả cao nguyên băng bắt đầu chấn động, từng luồng khí cực lạnh phun ra từ
những cái hố trên mặt đất.
Khí tức ngưng tụ, một con Phượng Hoàng Băng từ từ hiện ra.
Cánh của nó toàn là băng tuyết, ánh mắt của nó là sự rét lạnh khiếp người nhất
thế gian.
"Wow…" Ở trên tháp canh của căn cứ, Connor hé miệng, vô ý thức hà hơi vào
lòng bàn tay nhỏ của mình rồi sau đó chà xát, "Con rồng ngốc nếu so với nó thì
nóng hầm hập."
Thế nhưng Auggie là Băng Sương Cự Long, nhưng sức mạnh thuộc tính vốn
không thể nào so với con Phượng Hoàng Băng trước mặt.
Giọng của Phượng Hoàng Băng quanh quẩn cả vùng cao nguyên: "Panrol,
hưởng ứng lời kêu gọi của chủ nhân!"
Con yêu thú đáng sợ đứng đầu hệ Băng này đã trải qua cả một kỷ nguyên, trong
lúc đó nó lấy thi thể của mình không ngừng sinh ra hậu duệ mới, giữ lại huyết
thống của mình, nguyên lý của nó cũng giống như con Chó Địa Ngục ba đầu mà
Karen từng gặp lúc ở trên Hoả Đảo.
Đây là một loại cực hình vô cùng tàn nhẫn đối với chính bản thân và hậu duệ
của nó.
Mà tất cả những sự chịu đựng cũng chỉ vì chờ đợi một ngày này.
Đại tế tự ra lệnh:
"Sigurman, phong tỏa nơi này đi, có quá nhiều người đến xem mà không trả tiền
vé, nếu đã tới thì dù sao cũng phải trả giá bằng chút gì đó."
"Được rồi, Tiranus."
Sigurman bắt đầu ngâm xướng, Phượng Hoàng Băng cũng mở hai cánh ra:
"Trật Tự - Đóng Băng!"
Sức mạnh đóng băng cũng không phải ở bên trong mà là phía bên ngoài.
Cả vùng cao nguyên này đều là do cơ thể của Phượng Hoàng Băng dần dần biến
hoá ra trong cả kỷ nguyên, hiện tại, nó bắt đầu ngăn cách nơi này với bên ngoài,
muốn tách biệt nơi này để hình thành một tiểu thế giới độc lập.
Trụ sở hậu cần tiếp tế nhiên liệu của Trật Tự Thần Giáo liên tục truyền đến vô
số cảnh báo, bởi vì tất cả trận pháp truyền tin và dịch chuyển vào lúc này đều đã
bị gián đoạn, nơi này, đã trở thành một hòn đảo hoang.
Không cần suy nghĩ gì thì cũng có thể biết được liên quân của cả ba Thần Giáo
ở đây sẽ gặp phải tình thế tương tự, liên hệ với phía ngoài bị cắt đứt, bọn hắn
cũng không có cách nào rời khỏi nơi này.
Dikno: "Thiếu gia nói đúng, ta chỉ là một nhà chỉ huy quân sự, nhưng lại không
phải một chính trị gia, bố cục bây giờ bất kể phân tích trên phương diện chiến
thuật như thế nào đi nữa cũng đều không có ý nghĩa, bởi vì chúng ta vốn cũng
không phải là bên ra tay."
Alfred: "Đại tế tự là muốn dùng quân đoàn tinh nhuệ của ba Thần Giáo mà đút
cho Thần ăn."
"Đúng vậy, không sai, nơi này là chiến trường, nhưng càng là một cái bàn ăn
khổng lồ."
"Nhưng còn cần một bước thúc đẩy.”
Dikno nhẹ gật đầu: “Còn có một vị đại nhân chưa có ra tay đâu."
Alfred cười nói: "Ta thích loại cảm giác này, thật sự quá kỳ diệu."
Dikno liền nói: "Ta đã không nhịn được mà tính toán thành quả của chiến dịch
này, ba quân đoàn tinh nhuệ có lực lượng tương đương Kỵ Sĩ Đoàn, mà lúc bọn
hắn tại xuất chinh cũng đều mang theo khí tài chiến tranh được cất giữ của mình
đến, những thứ kia đều là tài nguyên cao cấp đã không thể nào chế tạo ra được
nữa.
Một khi đều bị mất hết ở đây thì Phong Bạo Thần Giáo, Hắc Nham Thần Giáo
và Pha Lê Thần Giáo tiếp theo đó đều sẽ mất đi năng lực chủ động uy hiếp Thần
Giáo chúng ta, ngược lại phải run rẩy dưới vó ngựa của Trật Tự."
"Một cuộc mua bán vô cùng có lời, không chỉ có thể đánh tan ba vị Chủ Thần
trở về mà còn có thể phế đi ba Thần Giáo chính thống.
"Chỉ tiếc là các Thần Giáo chính thống còn lại sẽ trở nên càng cẩn thận hơn."
Alfred lắc đầu: "Không có việc gì, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn sẽ có
thủ đoạn càng tốt hơn dành cho bọn chúng.”
Dikno: "Đây không phải một cuộc cạnh tranh công bằng.”
Nói xong, Dikno ngẩng đầu, nở nụ cười:
"Nhưng mà đây vốn không nên là một cuộc cạnh tranh công bằng, người bảo vệ
phía ngoài kỷ nguyên là Thần của chúng ta. Dù cho cái kỷ nguyên này sắp kết
thúc nhưng người đời sau cũng sẽ gọi kỷ nguyên này là Kỷ nguyên Trật Tự.”
Đại tế tự tiếp tục ra lệnh:
"Milogar."
"Ha ha, ta đây, Tiranus."
"Ngươi nên đi chết rồi."
"Thật sự là một lời chào hỏi vô cùng độc đáo nhỉ, được rồi, ta đi chết đây.”
Trên Thần thể của Kỵ Sĩ Bất Tử Milogar xuất hiện làn khói đen tử vong, từ bên
trong làn khói có những sợi xiềng xích lan tràn ra, trước tiên tự quấn chặt bản
thân mình sau đó lại quấn chặt Leftina và Sigurman.
Leftina bất mãn nói: "Milogar, ngươi không cần siết chặt đến thế, cổ của ta sẽ bị
ngươi siết ra dấu hằn đấy."
Sigurman cười nói: "Ngươi là sợ mình bị biến dạng trước mặt người mình thích
sao? Đáng tiếc, Tiranus của chúng ta cũng không vừa ý ngươi, hắn hẳn là đang
chờ đợi cô ta."