Khói đen bay lên từ trong Thần Điện công vụ.
Chờ đến khi khói đen đã tan đi, Karen nhìn thấy một vùng biển rộng, mặc dù
bầu trời phía trên nơi này vẫn bao phủ bởi màn sương mù mông lung nhưng so
với biển đen ở Vườn Sinh Mệnh Vườn thì nơi này sạch sẽ hơn quá nhiều.
Trên mặt biển có một sinh vật to lớn, nó là Barce.
Karen từng đứng trên lưng của nó mà hướng vào Vườn Sinh Mệnh.
Nhưng bây giờ nó lại có vẻ vô cùng uể oải, giống như đã mất hết sức lực, ngay
cả trên mai rùa cũng giăng đầy những vết nứt.
Karen trông thấy vô số thi thể nằm trên bãi cát, những thi thể kéo dài không
thấy điểm dừng, mà ở bên cạnh mai rùa của Barce còn có vô vàn xác chết trôi
nhiều không kể xiết.
Những thi thể này, có bộ dáng giống nhau …đều là Norton.
Cho dù đã từng nhìn thấy những cảnh tượng vô cùng hoành tráng, nhưng tình
cảnh trước mắt phối hợp với Đại tế tự đang đứng ở trước mặt thì vẫn mang lại
cảm giác rung động cho Karen.
Rốt cuộc hắn đã tự giết mình bao nhiêu lần ở chỗ này?
“Đại tế tự … xin ngài cho phép ta tiến vào giấc ngủ say.”
Trong giọng nói của Barce mang theo vẻ run rẩy, không chỉ mỏi mệt mà càng là
sự sợ hãi.
Nguyên liệu tạo nên những “phân thân” này được lấy từ nó, cho nên Đại tế tự
điên cuồng tự sát ở đây thật ra là đang cắt “Thịt” của Barce.
Cứ thế mà giết đến nỗi làm cho con Thần thú hộ giáo này phải sợ hãi. Nó đã
cảm giác được mình đã đến điểm giới hạn, nếu còn tiếp tục thì nó sẽ sụp đổ;
loại sụp đổ này mang ý nghĩa giống loài của Barce kết thúc triệt để, bởi vì sức
mạnh còn sót lại của nó đã không đủ để nuôi dưỡng ra một đời sau mới từ trên
thi thể của chính nó.
“Ngủ đi.”
“Cám ơn ngài đã nhân từ, Đại tế tự.”
Barce giống như đã nhận được sự giải thoát, từ từ chìm xuống dưới đáy biển.
Nếu như Trật Tự Thần Giáo không dùng tài nguyên để bồi bổ nó từ bên ngoài
thì giấc ngủ say này của nó ít nhất sẽ kéo dài trong cả nghìn năm.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì tất cả công vụ hiện nay của Thần Giáo đều sẽ đi
theo hướng thiết thực hoá, sẽ không để ý đến cái thứ “Trí tuệ” hư vô mờ mịt
này, nếu không thì các Trưởng Lão Thần Điện sẽ là những người đầu tiên kháng
nghị.
Đại tế tự giơ chân lên, bắt đầu tản bộ dọc theo bờ biển, đế giày của hắn càng
không ngừng bước qua trên mặt, trên đùi, trên ngực của những thi thể giống hệt
hắn đang xếp trên bờ biển, trông như đang dạo bước trên một con đường nhựa
mới thi công xong.
Karen cách người khỏi mặt đất, lơ lửng trên không, nhưng sau đó vẫn đáp
xuống mà giẫm lên trên “các Đại tế tự” để đi theo đằng sau.
Gió biển không có mùi tanh, cũng không có hương mặn của biển, trái lại rất mát
mẻ làm cho nội tâm vốn đang nóng vội của Karen cũng yên tĩnh trở lại.
Đại tế tự hỏi: “Đám người Verden cũng đã liên hệ với ngươi rồi nhỉ?”
Karen không có trả lời.
“Ha ha.” Đại tế tự cười, “Bọn hắn là do ta dẫn dắt, ta hiểu rõ bọn hắn hơn bất cứ
kẻ nào, cho nên ta có thể đoán được lúc này bọn hắn đang dự định làm gì.”
Karen vẫn không có nói chuyện.
Đại tế tự dừng bước lại: “Ta cực kỳ vui mừng.”
Karen cũng dừng bước lại.
Đại tế tự nghiêng người hướng mặt về phía biển cả: “Những hành vi kia của
bọn hắn cũng xem như là lời an ủi cuối cùng đối với “Norton” đi.”
Rốt cuộc Karen mở miệng hỏi: “Ngài đang cảm thấy bi ai sao?”
“Ngươi nhìn ra được từ điểm nào?”
“Mọi thứ, từ những gì ở trên bờ biển và trôi dạt dưới làn nước.”
Đại tế tự nhắm hai mắt, giơ tay lên, những Norton chết đi nằm trên bờ biển và
nổi trên mặt nước đều bắt đầu tiêu tán.
Những người kiên cường thật sự sẽ không thể hiện sự mềm yếu.
Karen cực kỳ nghiêm túc mở miệng nói: “Xin ngài hủy bỏ pháp chỉ rút quân.”
“Ngươi ăn nói như thế với Đại tế tự sao?”
“Ta sẽ chỉ tôn kính ta vị Đại tế tự mà ta công nhận.”
“Ngươi cũng nói như vậy với Tiranus sao?”
“Ta không cảm thấy giữa hai người có điểm gì khác biệt.”
Đại tế tự giang hai cánh tay: “Ta sẽ không hủy bỏ pháp chỉ rút quân, ta sẽ tự
mình đến Vườn Sinh Mệnh, dẫn theo các trưởng lão của chúng Thần Giáo, cùng
nhau đi nghênh đón những người bạn thân cũ của ta trở về.”
Karen mở ra bàn tay, trận pháp dịch chuyển cỡ nhỏ trong lòng bàn tay bắt đầu
vận hành.
Đại tế tự: “Ai, nơi này là tầng dưới của Thần Điện công vụ, vũ khí của ngươi
không dịch chuyển vào đây được.”
Sau thoáng chốc thì Đao Than Vãn xuất hiện ở trong lòng bàn tay Karen.
Cơ chế phòng ngự từ cổ xưa của Giáo Đình sao lại có thể giới hạn bội đao của
Ankara?
“Ngươi lấy được thứ đồ tốt này từ đâu.”
“...”
Karen giơ đao lên, đặt ở trên vai Đại tế tự.
Trong chốc lát, xung quanh ngoại trừ tiếng gió biển thì mọi âm thanh đã trở nên
im bặt.
Karen chưa hề nghĩ tới sẽ có một ngày mình gác đao lên trên cổ Đại tế tự.
Karen từng xem việc trở thành Đại tế tự như một mục tiêu, nhưng đợi đến khi
anh bò lên trên vị trí đủ cao thì trái lại không có ý muốn gì đối với vị trí tối cao
kia;
Bởi vì anh nhận thức được rằng cho dù mình có ngồi vào trên vị trí kia thì trên
cơ bản cũng không thể làm tốt hơn Norton.
Nhưng cực kỳ đáng tiếc, Đại tế tự mà mình công nhận đã khiến mình thất vọng.
Karen: “Huỷ bỏ pháp chỉ trước đó của ngài.”
“Đáng tiếc, thời gian làm thư ký cho ta của ngươi quá ngắn, nếu như cho ngươi
thêm mười năm, không, năm năm, đến lúc đó nếu như ta không có ở đây thì
ngươi thật sự có cơ hội để ngồi lên vị trí này.
Bây giờ thì chuyện này rất không có khả năng, cho dù cuộc phát động của đám
Verden thành công, bọn hắn cũng không có thừa sức để ngăn chặn những tiếng
nói phản đối trong nội bộ, càng sẽ không đẩy ngươi lên vị trí của ta.
Nếu không có ta ở đây thì không ai có thể trấn áp được bọn hắn.
Đúng,
Trong lúc các ngươi lên kế hoạch thì cũng không cân nhắc đến chuyện nên kết
thúc nó bằng cách nào sao?”
“Đại tế tự, là ngài không có cho chúng ta khoảng trống để cân nhắc đến công
đoạn kết thúc, mà bước chân trở về của Chư Thần đã khiến cho chúng ta nhất
định phải dựa vào tín ngưỡng từ trong nội tâm mình mà đưa ra lựa chọn quyết
đoán.”
“Việc này không thể trách ta, chuyện này đối với ta mà nói thì cũng tới quá mức
đột nhiên, nhưng tất cả đều đã không thể nào thay đổi.”
Đại tế tự đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy lưỡi đao, hỏi, “Ngươi cảm thấy, ngươi có
thể giết được ta sao?”
Vừa dứt lời thì một nguồn sức mạnh truyền đến từ thân đao, Karen lập tức tăng
cường sức mạnh của mình để đao vẫn nằm yên ở trên vai của Đại tế tự.
Sau một hồi giao đấu sức mạnh ngắn ngủi, Đại tế tự thu lực lại, hơi có vẻ kinh
ngạc nói:
“Ngươi thế mà đã ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách.”
“Ta nghĩ rằng ngài dẫn ta đến đây là cố ý tạo cho ta một cơ hội để bắt cóc ngài.”
“Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi sự sắp đặt đều trở thành trò đùa.”
“Phốc!”
Ánh mắt Karen ngưng lại, Đại tế tự chủ động nâng bả vai lên, để Đao Than Vãn
đâm vào.
“Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho dữ dội phát ra từ trong cổ họng của Đại tế tự, sức mạnh của Đao Than
Vãn đang trắng trợn phá hoại cơ thể của hắn từ bên trong.
“Karen, ngươi đang do dự cái gì, giết ta, giết ta đi?”
Mặc dù tay Karen cầm đao nhưng không tiếp tục dùng lực.
“Sau khi giết ta thì ngươi sẽ được tận mắt chứng kiến những kẻ rất nghe lời khi
đứng trước mặt ta sẽ bộc lộ ra dã tâm của bọn hắn như thế nào, cấp trên cũ
Verden của ngươi so với những tên còn lại thì đã xem như là kẻ đơn thuần nhất
rồi.”
Karen mím môi: “Thu hồi mệnh lệnh của ngươi, xem như có thua thì ta cũng hy
vọng Thần Giáo có thể đứng mà thua, nếu không … ta sẽ giết ngươi.”