Số 13 Phố Mink

Chương 303: Ca ngợi (2)




“Ồ ồ ồ.” Pall lập tức gật đầu” “Ta hiểu rồi, vẫn là cậu suy nghĩ cẩn thận, cậu lo

lắng như vậy không dễ ăn nói với đám ngu xuẩn đó? Không, có lẽ cậu không

quan tâm việc này, điều cậu quan tâm là bọn họ sẽ cảm thấy cậu đang cố ý khoa

trương thanh thế?

Dù sao, chúng ta cũng không thể nói với bọn họ sự việc thực sự xảy ra trong

khán phòng vừa nãy, ừm, đám ngu xuẩn đó cũng không có tư cách được biết.”

“Điều tôi lo lắng là khi lần sau bảo họ chuẩn bị đồ, bọn họ sẽ làm theo như lần

này.”

Bạn nói bạn muốn một hồ nước thánh, chúng tôi đã làm được rồi, kết quả bạn

vốn không dùng đến?

Cho nên, đây là để trưng bày hiện trường?

Sau khi bất cứ việc gì bị định nghĩa thành hình thức, bạn đừng mơ kỳ vọng nó

có thể tiếp tục được quan tâm.

“Đúng thế, đúng thế, đây là một vấn đề.” Pall cũng ý thức được tính quan trọng

của vấn đề này, dù sao, tính đến hiện tại, thái độ làm việc của đám ngu xuẩn gia

tộc Ellen vẫn rất đáng được khen ngợi.

Làm lão tổ tông gia tộc, nó cũng không hy vọng sau này đám ngu xuẩn trong

nhà sẽ vứt cả thái độ này đi, bởi vì ngoại trừ thái độ, hình như bọn họ cũng

không còn gì khác.

Lúc này, Kim Mao thò miệng xuống bên hồ, dùng lưỡi liếm một ngụm nước,

sau đó lập tức uống từng hụm lớn.

“Bẹp bẹp...”

Nó vốn đang uể oải liền uống đến sảng khoái, ngay cả cái đuôi cũng quẫy

mạnh.

Thấy cảnh này, Pall sửng sốt, sau đó từ trên người Karen nhảy xuống, cũng bò

đến bên hồ nước, dùng móng vuốt nhúng xuống nước, sau đó đưa lên miệng

liếm, ánh mắt của nó cũng lập tức sáng lên, thò đầu xuống bắt đầu uống nước

một cách vui sướng.

“Nước này, làm sao vậy?”

Karen thắc mắc ngồi xổng xuống, đương nhiên anh sẽ không ngây thơ cho rằng

con chó này và con mèo này thực sự chỉ uống giải khát.

“Vù...... Gâu!”

Cuối cùng Kim Mao uống no bụng, nằm nghiêng xuống, bụng nhô lên cao.

Pall cũng uống no rồi, nhưng nó khá chú ý hình tượng, nằm nghiêng xuống,

nhìn Karen, cười nói:

“Vấn đề được giải quyết rồi, thật ra nước trong hồ này, phải được gọi là nước

được ban phúc, nhưng trong mắt người ngoài, nó là nước thánh, nhưng nước

thánh cũng không phải là danh từ đơn thuần, thực ra nó là một tính từ.

Thứ như này cũng phân đẳng cấp.

Đầu ngón tay và hơi thở ánh sáng được tỏa ra của Thần Ánh Sáng lúc đầu,

tương đương với tăng thêm ban phúc lần nữa cho hồ nước vốn đã được ban

phúc, bây giờ phẩm cấp của hồ nước này đã tăng lên gấp ba lần so với trước

đây.

Nước vốn được ban phúc có thể mua được bằng tiền của người bình thường,

bây giờ, chỉ có thể dùng phiếu mới có thể mua được.

Nước này nếu chỉ uống đơn thuần có thể giúp hồi phục tinh lực, xua tan mệt

mỏi, nhưng tác dụng giá trị thực sự của nó là có thể làm nguyên liệu chế tạo

thánh khí.

Chúng ta có thể đi ra ngoài rồi, đám ngu xuẩn đó nhìn thấy báo đáp đầu tư lớn

như này, lần sau khi giúp cậu chuẩn bị đồ, sẽ càng thêm tích cực, bọn họ còn

càng sùng bái cậu hơn.

Nào, Karen yêu quý, hình như ta uống no quá rồi, bế ta.”

Karen cúi người, bế Pall lên.

Kim Mao thấy thế, nó nằm trên mặt đất cũng thò móng vuốt chó ra, nhìn Karen.

Sau đó, Karen ôm Pall trực tiếp bước qua người nó.

“…” Kim Mao.

“Karen, cậu không uống một chút sao? Có vẻ cậu cũng rất mệt mỏi.”

“Tôi có hơi mệt mỏi về thể xác, nhưng về tinh thần, tôi rất phấn khởi.”

“Ồ, đúng vậy, cậu vừa mới hoàn thành tịnh hoá, có lẽ là như vậy.”

Alfred vẫn quỳ phục bên ngoài khán phòng, dường như cảm nhận được một số

thay đổi phía trước nhưng áp bức và hơi thở chấn hãi lúc trước khiến anh ta phải

qua một hồi lâu mới lấy được dũng khí ngẩng đầu lên.

Anh nhìn thấy Karen ôm Pall đi ra, và Kim Mao với cái bụng cũng đang lủng

lẳng đi theo phía sau.

“Cậu chủ…”

Pall làm tư thế tay “suỵt” với Alfred.

Alfred hiểu ý, không hỏi nữa, mà nhặt chiếc ô lên, lắc xong cầm giơ cao lên,

đưa Karen đi xuống bậc thềm.

Bên đó, đám người ông Anderson vốn đứng dưới mái hiên lâu đài vẫn đang

theo dõi chú ý, nhìn thấy Karen đi ra vào lúc này, tưởng rằng đã xảy ra chuyện

gì, trực tiếp chạy đến.

Ông Anderson quên mất cả mở ô ra, cũng đẩy cả đứa cháu đang định che ô giúp

ông, chống gậy nhanh chóng đi đến.

“Cậu Karen, đây là…”

Karen rất bình tĩnh trả lời: “Xảy ra chút việc ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn…” Bờ môi ông Anderson hơi run run, phải biết rằng, cháu của

Dis, hiện tại là hy vọng lớn nhất của ông, thậm chí ông còn tình nguyện cầu xin

với Thủy tổ để cho cháu nội của Dis nhanh chóng trưởng thành che chở gia tộc

Ellen.

Ở một mức độ nhất định, đối với việc “tu luyện” của Karen, có thể nói ông

Anderson còn quan tâm hơn so với ông nội Dis.

“Ừm, bất ngờ đến thành công.”

“Không sao, cậu chủ, chúng ta có thể chuẩn bị lại lần nữa, lần sau… Ừm?” Nửa

câu nói sau của ông Anderson nghẹn lại trong họng.

“Phái người tiếp tục phong tỏa khán phòng, đặc biệt là hồ nước còn lại bên

trong, nghĩ cách cất giữ lại.”

“Vâng, được, tôi hiểu rồi.”

Karen đi vòng qua ông Anderson, cũng vòng qua đám người gia tộc Ellen, lập

tức đi thẳng về hướng lâu đài cổ kính.

Đi vào về phía sau, vừa hay Eunice đi từ cầu thang xuống, thấy Karen lại xuất

hiện trong nhà, có chút bất ngờ nói: “Bị trì hoãn rồi?”

“Là kết thúc một cách thành công.”

“Thật không, chúc mừng.” Eunice đi về phía Karen: “Bây giờ em đang định

xuống bếp giúp chuẩn bị bữa tối để buổi tối đưa đến khán phòng, tuy tài nấu ăn

của em không giỏi bằng anh, nhưng em hy vọng có thể làm chút gì đó cho anh.”