Bên ngoài khán phòng, Alfred đứng ở bậc thềm chỗ lối vào, lặng lẽ châm cho
mình một điếu thuốc.
Trước đó, anh ta có một cảm giác như đưa trẻ con nhà người thân của mình đi
thi, kết quả của cuộc thi sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc học lên cao sau này của
đứa trẻ và sự phát triển sau này của đứa trẻ, là một ngã ba đường của số phận.
Nhưng trong lòng Alfred cũng không có cảm xúc căng thẳng hồi hộp.
Bởi vì anh biết rõ, thành tích thi của cậu chủ, tối thiểu nhất, kém nhất chính là
đủ điểm.
Lần này cậu chủ vào trường thi, vốn không phải vì điểm số.
Alfred nhả một vòng khói thuốc vào màn mưa bên ngoài, trong lòng lại cảm
khái: cảm giác lòng đầy kỳ vọng, thật tốt.
Theo bản năng,
Alfred quay đầu lại, muốn nhìn khán phòng phía sau mình một cái, lập tức, mắt
của anh ta mở thật to.
Mưa, vẫn đang rơi.
Nhưng những hạt mưa vốn dĩ phải rơi xuống thuận theo mái vòm của khán
phòng lại chìm vào trạng thái bất động.
Cảnh tượng này chỉ có đứng ở khoảng cách gần nhất mới có thể phát hiện, xa
một chút sẽ không có cảm giác gì.
“Khoa trương… như vậy sao?”
Alfred há hốc miệng, mặc dù trong lòng anh ta đã từng nghĩ trước rất nhiều lần
cảnh tượng và ảnh hưởng khi cậu chủ “Tịnh hóa”, cũng không ngờ lại có thể
xuất hiện sự bất động của không gian…
Không,
Cảnh trước mắt
Rất có thể là… Thời gian.
Alfred đưa tay, che mắt phải của mình;
Nhưng con mắt ma mị không mở ra.
Bàn tay che mắt phải của mình đang run rẩy, bản thân Alfred, cũng đang run,
anh ta ngồi xổm xuống, cơ thể không kiềm chế được co giật, chiếc ô trong tay
đã rơi xuống từ lâu, lúc này, anh để mặc nước mưa điên cuồng đập vào người
của mình.
Cảm giác quen thuộc…
Nghĩa trang Oak Hill thành phố La Giai, Thụy Lam.
Ngày đó, ông cụ Dis ngưng tụ ra tấm vỡ thần cách, lúc đó, mình cũng quỳ phục
xuống theo bản năng.
Nhưng… Nhưng… Nhưng…
Lần này cảm giác không mãnh liệt như ông cụ Dis lần đó.
Sự run sợ trong linh hồn lại đáng sợ hơn so với lần đó của ông cụ Dis!
Không thể nhìn trộm, không dám nhìn trộm, không được nhìn trộm!
Trong lòng Alfred bỗng nhiên xuất hiện một tín niệm: một khi mình dám to gan
dùng con mắt ma mị nhìn lén về phía trước, vậy thì, mình sẽ rơi vào vực thẳm
của sự sa đọa vĩnh viễn.
Anh ta lại ngẩng đầu một cách khó khăn, nhìn khán phòng trước mắt, ánh mắt
lại bắt được giọt nước bất động, ngay cả vẻ sáng bóng trong giọt nước cũng
hoàn toàn không thay đổi, nhưng ánh mặt trời đang di chuyển.
Có nghĩ là, mình lại gần cũng không thể, mình trước đó, nếu lùi về phía sau
mấy bước hút thuốc, rất có khả năng bây giờ sẽ xuất hiện hai Alfred.
Một người là ở thì hiện tại, một người là người của thời gian ngưng lại trong
khán phòng.
Ông Hoven giữ rất nhiều sách cho Karen, bởi vì Karen không hoàn thành Tịnh
hóa, cho nên chưa đọc, nhưng Alfred luôn học tập quên ăn quên ngủ, dù sao anh
ta đã từng tận mắt chứng kiến ông Hoven thể hiện … sức mạnh của tri thức cho
mình.
Trong quyển sổ mỏng nhất, ghi lại rất nhiều trận pháp bị cấm của các giáo hội.
Có nghĩa là Ông Hoven là một người bác học đa tài, thông qua các loại thủ
pháp, ông ta đã đánh vỡ ngăn cách giữa các giáo hội lớn một cách tinh diệu, “ăn
trộm” về rất nhiều tri thức để tiến hành nghiên cứu.
Đương nhiên, câu chuyện của học giả, sao có thể coi là ăn trộm?
Người ham học, ham mê nhất với tri thức gì? Chính là Cấm kỵ!
Từ một ngàn trăm trước Giáo hội Ánh sáng diệt vọng, mọi thứ của nó đều là
cấm kỵ.
Nhưng, trong cuốn sổ của Ông Hoven, có ghi chép của Ông Hoven về Giáo hội
Ánh sáng, những ghi chép này, Alfred mới đọc được không lâu trước đó.
Dường như cảnh trước mắt, phù hợp với câu đó một cách hoàn hảo:
《 Chương một cuốn hai khái niệm thần thoại kỷ nguyên ánh sáng 》: 【 Khi
thần bắt đầu lên tiếng thế giới sẽ yên lặng lắng nghe. 】
…
Karen vẫn luôn đi theo điểm trắng đó, đây là cách thực hiện mà Pall nói cho
anh, cũng là quy trình của Tịnh hoá.
Điểm trắng nhỏ vẫn trôi lơ lửng đi, Karen cũng đi theo, kể cả xung quanh anh là
bóng tối vô tận.
Trong lòng Karen không hoảng loạn, cũng không căng thẳng, anh cảm thấy
mình đã chuẩn bị rất đầy đủ, không thể nào xuất hiện vấn đề gì.
Dưới chân là chỗ nào? Không quan trọng
Tín ngưỡng của bạn ở đâu? Không quan trọng.
Bạn cảm thấy trước mắt là hư ảo hay chân thật? Vẫn không quan trọng.
Đây là một hình thức, chỉ là một hình thức.
Khi bạn ôm tâm thái như vậy, thế giới trong mắt bạn đều trở nên vô cùng rõ
ràng.
Cuối cùng, điểm trắng dừng lại, Karen cũng dừng lại.
Có lẽ là đến vị trí này rồi, có lẽ là một phạm vi đại khái?
Tiếp đó, có lẽ sẽ do Pall hỏi tín tướng mà mình tìm kiếm, mình lại hét ra từ nơi
sâu tận đáy lòng, để mong có được một chút tiếng đáp lại của vị thần trong “tín
ngưỡng” của mình.
Nhưng, có lẽ tiếng gọi của mình còn mãnh liệt hơn nhiều so với người Tịnh hóa
của giáo hội kỷ luật khác.
Ừm,
Karen đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù là bão táp, anh cũng không sợ hãi.
Giọng nói của Pall vang lên,
Tốt,
Đến đây.
“Karen, cậu…”
Ừm?
Sao tiếng hỏi lại dừng lại?
Là Pall xảy ra vấn đề hay là quy trình xảy ra vấn đề?
Chắc không phải vừa nãy là Pall đang thử micro chứ: Này này?
Đang lúc Karen đang suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Điểm trắng trước mắt
Nó,
Nổ tung!
Lúc này, Karen chỉ có thể dùng từ “nổ tung” để hình dùng mọi việc xảy ra, thậm
chí, từ này cũng không thể hiện được toàn diện.
Vì điểm trắng này trực tiếp hóa thành một vòng mặt trời, phút chốc xua tan
bóng tối, chiếu khắp cả không gian ý thức mà mình ở trong đó.
Ngay cả mình, trong thế giới toàn màu trắng này, cũng bắt đầu nghi ngờ bản
thân: sự tồn tại của mình liệu có phải là một sự sỉ nhục với thế giới chỉ có một
màu trắng này?
Đây là một sự tự hổ thẹn sâu sắc, là một loại kích động muốn tự sát đến từ vực
thẳm linh hồn