Ukunga nâng hai tay lên, hai thanh đao màu xanh lam xuất hiện, cả hai thanh
đao không phải Thần khí, nhưng hai viên bảo thạch khảm ở trên đến từ vương
miện của Hải Thần, một viên tăng cường thuộc tính không gian, và thuộc tính
tốc độ. Sau khi hai thanh đaoxuất hiện, trên bầu trời lúc này xuất hiện hai tầng
cực quang vô cùng xán lạn.
Phía dưới, Karen đã ra lệnh quân đoàn lui hẳn về sau, đứng bên cạnh cột mốc
địa phận mà quan sát cuộc chiến, sau khi nhìn thấy hai thanh đao của Ukunga
thì không khỏi cười nói:
“Vũ khí này thật đúng là phù hợp với tính cách của hắn.”
Vô cùng phô trương và khoe khang, sợ người khác không chú ý đến mình.
Connor thì mút ngón trỏ của mình: “Ta muốn hai viên bảo thạch kia.”
Karen lấy ngón tay của Connor ra khỏi miệng cô bé: “Đừng có tập cái thói quen
xấu này.”
“Nhưng mà trông bọn chúng thật xinh đẹp, ta có thể khảm chúng lên trên xương
của mình.”
Connor vẫn luôn rất không hài lòng với cơ thể trắng nõn của mình, lúc nào cũng
cảm thấy quá đơn điệu.
“Làm vậy rất khó coi, Connor nhà chúng ta đã rất đẹp.”
Karen cũng không muốn về sau lúc đứng trên người Connor, ánh sáng lập loè
khắp nơi, giống như là mang theo cái đèn chiếu của vũ trường mà bay trên trời.
Connor chu mỏ một cái, nói:
“Ô, ta không nói với ngươi nữa, ta đi hỏi ông cố.”
Phía dưới, Ranedal đang giúp Pall “trói buộc” Siti, ngẩng đầu, hắn cảm giác
được khí tức của Hải Thần.
Nhưng mà nhìn thấy Ukunga, lại nhìn Dis một chút, hắn vẫn là nhẫn nhịn cơn
tức trong đầu, tiếp tục cúi đầu giúp Pall chơi đùa.
Mà sau khi Ukunga lấy vũ khí ra, Dis cũng móc một thanh kiếm gỗ ra từ trong
túi thần bào.
Karen đã thấy thanh kiếm này từ trước đó rất lâu, ông nội có một cái vali xách
tay, lúc trước khi làm Thẩm phán quan sẽ bỏ đạo cụ vào trong mà xách theo
Nhưng nó cũng không phải là Thần khí, thậm chí nếu cân nhắc thì nó thậm chí
không được xem là Thánh khí, nó chỉ là một món đạo cụ, chỉ có điều là chi tiết
phía trên là do một người tốn thời gian ba buổi tối để chạm khắc ra, người kia
vào lúc ấy đang mang thai.
Thứ “đáng tiền” nhất ở trên người ông nội, có lẽ là cái mặt nạ kia, những thứ
còn lại, đều là thứ mà một Thẩm phán quan bình thường sẽ có, và cũng giới hạn
ở đó.
Ukunga khẽ nhíu mày, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra vũ khí trong tay đối phương
thật sự là “Quá mức bình thường”.
Việc này khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục, Protaras hay Philias thì có thể sỉ nhục
mình, dù gì thì mỗi người đều ngồi lên vị trí đỉnh cao của hai Thần Giáo chính
thống, nhưng ngươi thì dựa vào cái gì?
Hai thanh đao chém ngang đến, trong lúc đó bầu trời giống như bắt đầu gấp
khúc lại.
Vẫn may là cả hai đánh nhau trong không trung, nếu không thì chỉ với hai nhát
đao này cũng đủ để chém tất cả công trình kiến trúc ở thành phố La Giai thành
ba khúc.
Dis giơ thanh kiếm gỗ lên, mũi kiếm màu đen xuất hiện, đối mặt với thế tấn
công kinh khủng của Ukunga thì Dis chỉ vẩy bên trái một cái, sau đó lại vẩy
sang trái một cái.
“Ầm.”
“Ầm.”
Cho dù cơ thể của Ukunga được Thần khí cường hoá, nhưng hai tay vẫn cảm
thấy vô cùng tê dại, chỉ có thể lựa chọn rút đao lại.
Mà lúc này, Dis xuất hiện ở phía trên hắn, đâm một kiếm về phía hắn từ đằng
xa.
Đồng thời bờ môi mấp máy, giống như là đang niệm thứ gì.
Ukunga cảm giác được một luồng sức mạnh đáng sợ đánh về phía mình, hắn vắt
ngang hai thanh đao trên đầu mình, tạo ra màn chắn kiên cố.
Nhưng luồng sức mạnh kia còn chưa đánh đến thì phía dưới hắn đã xuất hiện
một đầm lầy mênh mông màu đen.
“Cấm chú: Trật Tự - Đầm Lầy Sa Đoạ Vĩnh Tịch.”
Đồng thời, phía sau Ukunga xuất hiện hình chiếu của một vị Thần khổng lồ, giơ
cao chiếc búa, chặt về phía sau lưng hắn.
“Cấm chú: Trật Tự - Phán Xét Đoạn Tuyệt.”
Ở trước nguời Ukunga xuất hiện một pho tượng hải yêu hé miệng phát ra tiếng
kêu to, xung kích tinh thần tràn xuống tựa như một cơn sóng thần.
“Cấm chú: Trật Tự - Lễ Ca Ai Oán.”
Cho dù là Trưởng Lão Thần Điện có thể sử dụng cấm chú, thế nhưng tuyệt đối
không thể phất tay một cái mà gọi ra cả ba Cấm chú liên tục như vậy, đều cần
phải chuẩn bị có hệ thống.
Hiệu quả của ba loại Cấm chú hoàn toàn tác động lên trên người Ukunga.
“A!”
Ukunga phát ra tiếng gầm giận dữ, phòng ngự của hai thanh đao bao phủ xung
quanh, đồng thời cưỡng ép sử dụng thuật pháp: “Cấm chú – Lồng Giam Trật Tự
Tối Cao!”
Lồng Giam Trật Tự xuất hiện, phong tỏa bốn phía, cố hết sức để triệt tiêu uy lực
phía ngoài.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Sóng chấn động vật lý và xung kích tinh thần liên tục chập chờn trên không, tạo
thành một kỳ quan xen lẫn vào nhau, giống như đem đủ loại màu vẽ hất hết lên
trên giấy.
“Như thế này thì phải vẽ kiểu gì?” Trong mắt Alfred lộ ra sự suy tư.
Dikno cầm lấy bản pha màu, chuẩn bị giội thẳng lên.
“Đừng đừng đừng!”
Dikno hỏi: “Làm vậy không phải tiện nhất sao?”
“Làm như thế là không có trách nhiệm đối với người hậu thế chiêm ngưỡng
tranh tường, bọn hắn sẽ không để ý hiện thực ra sao mà chỉ mắng tên hoạ sĩ vẽ
ra bức tranh tường này uống nhiều rượu quá nên làm đổ bản pha màu lúc vẽ
tranh!”
Sức méo mó của không gian xung quanh vẫn còn chưa biến mất, Ukunga vẫn
còn cầm chặt song đao mà đứng ở đó, mặc dù đã gần đến giới hạn nhưng hắn
vẫn đứng chắn trước hình chiếu của Cánh Cổng Trật Tự.
Hình chiến của Cánh Cổng Trật Tự phía sau lưng hắn đã sắp tiêu tán hoàn toàn,
không còn năng lực dịch chuyển tân Trưởng Lão vào Thần Điện.
Ukunga nhìn chằm chằm vào Dis đang đứng trước mặt, mở miệng nói:
“Ta thừa nhận, ngươi đúng là rất lợi hại.”
Dis nhẹ gật đầu, đáp lại nói:
“Ngươi cũng là thiên tài.”
Ukunga nghe nói như thế, tức giận mà lồng ngực chập chùng một hồi.
Dis yên lặng đưa tay đặt ở vị trí trước ngực mình, ánh sáng của mảnh vỡ Thần
cách hiện ra.
Cánh Cổng Trật Tự đứng sừng sững ở trong Trật Tự Thần Điện, từ khi được
dựng lên thì nó đã có một cái đặc tính, đó chính là mỗi khi có ai ngưng tụ ra
mảnh vỡ Thần cách hệ Trật Tự ở bên ngoài, trừ phi người đó đang ở trong khu
vực vô cùng đặc thù, nếu không Cánh Cổng Trật Tự sẽ cảm ứng được người đó,
mượn dùng sức mạnh từ Thần Điện mà đến tiếp dẫn tân trưởng lão.
Thực ra thì tác dụng dịch chuyển của nó cũng không đáng chú ý, phần nhiều
vẫn là tính chất lễ nghi.
Loại đãi ngộ này, dựa theo ghi chép, hẳn là cơ hội một lần mà mỗi vị trưởng lão
sẽ được hưởng, bởi vì ngầm thừa nhận rằng một người chỉ có một lần cơ hội để
ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách.
Nhưng hết lần này tới lần khác thì sự vận hành của hệ thống này lại bởi vì một
người mà phát sinh biến cố mới.
Ai có thể nghĩ tới, tân trưởng lão vừa ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách vậy mà
lại mượn dùng nó để cho nổ Thần Điện.
Ai có thể nghĩ đến …hắn còn có thể cho nổ thêm một lần nữa.
Nguyên lý của kế hoạch nhằm vào phố Mink lần này rất đơn giản, trước tiên là
Rasma ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách trong phạm vi bao trùm của Dis để
Cánh Cổng Trật Tự tiến hành tiếp dẫn Rasma, sau đó lại phong toả cánh cổng
này. Trong cùng một lúc thì cánh cổng này sẽ không xuất hiện hình chiếu thứ
hai, phong toả nó thì cũng có thể ngăn cản hành động tiếp theo của Dis, loại bỏ
uy hiếp của hắn đối với Thần Điện, người của Thần Điện có thể nhân cơ hội này
mà ra tay.
Mà vừa nãy hình chiếu của Cánh Cổng Trật Tự được dẫn dắt bởi mảnh vỡ Thần
cách của Rasma đã tiêu tan, bây giờ đang ngưng tụ lại một lần nữa là do mảnh
vỡ Thần cách của Dis dẫn dắt.
“Vậy ta…sẽ ngăn cản ngươi thêm một lần nữa.”
Thần linh giáng lâm khiến cho nhiệm vụ đã tuyên bố thất bại, hiện tại là lúc
giảm bớt thiệt hại.
Không thể để cho tên trước mắt này lại bước vào Thần Điện thêm một lần nữa,
lần này hắn chắc chắn sẽ tạo ra tổn thất lớn hơn lần trước. Nếu như đi vào bằng
cửa chính mà nói thì phía ngoài Trật Tự Thần Điện có một nhánh Trật Ky Sĩ
Đoàn trú đóng thường kỳ, càng có thêm những lực lượng khác của Giáo Đình
có thể ngăn cản hắn, hắn sẽ không vào được, ngay cả Thần linh cũng không vào
được!
Dis giơ kiếm lên về phía Ukunga.
Ukunga hô: “Nhất định phải như vậy sao?”