Ranedal giơ cao hai tay, ngửa người ra sau, hít sâu một hơi, một luồng khí xoáy
kinh khủng xuất hiện từ trên đỉnh đầu, những đám mây xung quanh đều bị hút
vào trong bụng, trong nháy mắt bầu trời trở nên trong trẻo, ánh sao xán lạn.
Sau khi duy trì như vậy được một hồi, cơ thể dần dần trở về bình thường, đồng
thời lúc đang thở ra thì trong cổ họng phát ra một chuỗi âm kéo dài tựa như
tiếng sấm rền vang, đám mây đen bị hút vào kia lại bỗng xuất hiện, trong nháy
mắt trời đổ mưa to.
Ranedal lại nhẹ nhàng xoay cổ, khớp xương giòn vang đã liên tục tạo ra những
tia sét, làm cho trận mưa đêm nay thêm phần đặc sắc.
Mà tất cả chỉ là Thần đang duỗi cái lưng mỏi của mình một cái.
Tất cả nhận thức của mọi người liên quan đến Thần hầu như đều bắt nguồn từ
các ghi chép và truyền thuyết được lưu truyền lại từ kỷ nguyên trước, nhưng chỉ
khi đối mặt trực diện với uy thế của Thần linh thì mới có thể nhận thức được rõ
ràng rốt cuộc Thần là sự tồn tại như thế nào.
Giống như cấp bậc của Thần khí, độ hoàn hảo của nó càng cao thì công dụng và
giá trị của Thần khí càng cao, Thần linh cũng giống như vậy, Thần linh hoàn
chỉnh cho dù có suy yếu thì uy năng của hắn cũng vẫn vượt qua sự tưởng tượng
của người bình thường.
Sự kiện liên quan đến “Thần bạo động” xảy ra gần đây nhất vẫn là Rylisa chạy
ra từ trong Cánh Cổng Luân Hồi, nhưng đây chẳng qua là Thần thể đã mục nát
của Rylisa, mạnh thì có mạnh, nhưng cũng chỉ như một loại “yêu thú” cấp bậc
cao có sức phá hoại rất mạnh mà thôi.
Ranedal, thế nhưng là có thể sử dụng ra thủ đoạn của Thần một cách hoàn
chỉnh.
“Thế giới này, đã lâu không gặp....”
Một tiếng cảm thán phát ra từ trong miệng Ranedal.
Thật ra hắn đã sớm trở về, nhưng lúc phiêu bạt ở phố Mink và bị phong ấn trong
cơ thể của chó, thế giới trong mắt của hắn quá nhỏ bé, cho dù tiếp theo sau khi
Karen dần dần giải trừ phong ấn để cho hắn có được càng nhiều sức mạnh thì
vẫn không đủ.
Chỉ có bây giờ, khi hắn đứng ở chỗ này quan sát tứ thì mới lại nhìn thấy thế giới
mà mình quen thuộc, hắn mới cho rằng mình đã thật sự trở về.
Nói khách quan thì mình trong quá khứ thật sự là…sống như chó!
Lúc này, hắn muốn làm cho không khí bây giờ ồn ào náo nhiệt một chút, tạo ra
những động tĩnh đặc biệt để trịnh trọng tuyên bố, để những Thần giáo kia đều
phải chấn động.
Đây là lẽ thường tình của nhân tính, nhưng Thần cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng mà lúc này tiếng của Dis truyền đến từ phía sau:
“Căn cứ theo Điều Lệ Trật Tự.”
Toàn bộ động tác kế tiếp và những tiếng gào thét của Ranedal đều bị kiềm lại.
Giống như là khi có người đứng trên đài phát biểu thì những người xung quanh
cần giữ yên lặng để tránh làm gián đoạn và lấn át giọng nói của người phát biểu,
cũng không thể nhảy nhót lung tung để thu hút sự chú ý.
Lúc này, lão Hoven đang che dù đứng trên nóc nhà, để ý đến một màn này.
Trông thấy Thần đang che miệng, trông thấy Thần đang rụt cổ làm cho lão
Hoven nhíu nhíu mày.
Lão có chút hối hận, hối hận mình không nên cố ý một mình phụng phịu ở dưới
lầu một mà không chịu đi lên, không nghe được đoạn đối thoại của hai ông cháu
kia;
Lão càng hối hận, hối hận khoảng thời gian mình chết đi này đã bỏ qua rất
nhiều chuyện đặc sắc.
Thật ra Hoven có thể không chết, nhưng khi đó lão cảm thấy sống thành một
quyển sách cũng không có gì hay ho.
Bút ký tư nhân của Thần Nguyên Lý có ghi chép rất nhiều kiến thức và chuyện
kể, có thể truy tố ngược về mấy kỷ nguyên trước, mỗi một đoạn ghi chép, mỗi
một câu chuyện kể đều sinh động như thật, bởi vì Thần Nguyên Lý biến người
trong cuộc hoặc là Thần linh yêu thú tham dự thành phiếu tên sách, lưu giữ lại ở
bên trong.
Đây là một quyển bút ký, nhưng càng là một cái lồng giam.
Lão không nguyện ý để cho mình chết rồi mà còn phải dùng phương thức ngồi
tù mà đổi lại sự kéo dài của sự sống, xem như bây giờ thì lão cũng không thấy
mình sống vui vẻ bao nhiêu, càng cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Sở dĩ bò lên từ trong đáy mồ, một là bởi vì Alfred lại mang những quyển bút ký
kia đến trước mộ của mình, thứ hai là hắn phát hiện được Dis tỉnh dậy.
Sợ ông bạn già một mình không chịu nổi áp lực, muốn đến giúp một tay; càng
sợ ông bạn già chịu áp lực quá tốt, mình sẽ bỏ qua khoảnh khắc sáng chói của
hắn.
Lúc còn trẻ tuổi, lão Hoven đã là người sùng bái Dis, về sau khi Dis trở về sống
cuộc sống của người bình thường, lấy vợ sinh con, lão cũng cùng đi theo đến
thành phố La Giai để định cư, làm một vị giáo sư ở trường đại học bản địa, cũng
kết hôn lập gia đình, chuyện vui vẻ nhất lúc rảnh rỗi là cầm theo chút lá trà đến
tìm Dis để uống trà.
Về sau khi điện ảnh phát triển, rất nhiều minh tinh truyền hình điện ảnh ra đời,
có vô số người hâm mộ, lão Hoven còn từng tự giễu rằng chính bản thân mình
là một người thành công nhất.
Bởi vậy, lão chắc chắn không thể bỏ qua cơ hội để có thể tận mắt nhìn thấy
phong thái của Dis.
Chỉ là sự xuất hiện của Ranedal khiến lão có chút không thoải mái, bây giờ Tà
Thần đã từng bị mình phong ấn không chỉ đã phục hồi không ít thực lực mà còn
trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Ài, đây là phải hạ thấp độ khó rồi, lão vốn nghĩ mình có cơ hội để đứng lên phía
trước mà giúp một tay hay không, bây giờ sợ là rất khó.
Điều đáng giận hơn là lão rõ ràng con chó vàng kia được Karen dẫn đi, lần này
lại được Karen mang về, như vậy thì người thu phục vị Tà Thần này chắc chắn
là Karen.
Thằng nhóc kia từ khi được đổi thành một người khác sau Nghi Thức Đón Thần
siêu quy cách thì lão đã nhìn ra nó bất phàm, cơ thể do Tà Thần sửa đổi và tư
chất bản thân ưu tú đến khó tin, lại cùng với truyền thừa huyết mạch từ Dis.
Con mẹ nó đã không phải là học thứ gì đều nhanh, mà là thứ người khác cần tốn
mười năm hai mươi năm thậm chí nửa đời mới có thể học được thì đoán chừng
nó vừa ăn cơm vừa lật sách xem thì đã có thể nắm giữ.
Mà trước khi Karen rời khỏi thành phố La Giai thì còn không trải qua quá trình
thanh tẩy để trở thành thần bộc, tương đương với một “tấm bảng trắng” mà các
giáo sẽ tranh nhau vỡ đầu nếu phát hiện.
Ừm, lại thêm miệng của “Tiểu Tà Thần” lại ngọt, lúc trước không biết vì sao
Dis yêu quý đứa cháu này, cho đến sau khi mình được gọi một tiếng “ông nội”,
lão cảm nhận được cảm giác vui vẻ này và say mê ở trong đó.
Bởi vậy, Hoven len lén dùng chút thủ đoạn.
“Trước lúc chết” thì lão viết ra bút ký của Thần Nguyên Lý mà đã được lão
“nhìn trộm, sau đó giao cho Karen.
Một bộ bút ký này, nếu như bị Nguyên Lý Thần Giáo phát hiện, tất nhiên bọn
hắn sẽ mừng rỡ đến phát điên.
Cho nên, lúc Karen rời khỏi La Giai, không chỉ có mang theo mèo, chó và một
con dị ma, còn mang theo một món bảo vật vượt qua cả Thần khí.
Lão Hoven muốn mượn cơ hội này để dẫn dắt Karen đi theo con đường Nguyên
Lý.
Nhưng cuối cùng thì chút lòng dạ nhỏ mọn của lão vẫn thất bại, Karen vẫn thờ
phụng Trật Tự như cũ, lão cũng không hiểu được điều này, đây cũng là một
trong những nguyên nhân mà lão hậm hực đến mức không trực tiếp đi lên trên
lầu.
Đối với lời ca ngợi khi nãy của Dis, lão Hoven chỉ cho rằng là ông bạn mình đã
phát minh ra một phương thức mới để “Hỏi thăm ân cần” Trật Tự Chi Thần, dù
cho thông minh bác học như lão thì cũng không nghĩ tới đây là một câu đúng
trên mặt chữ.
Nếu lão biết được sự thật thì có lẽ sẽ bình thường trở lại, bởi vì nếu “Thần Trật
Tự” lật xem bút ký của Nguyên Lý thì sẽ đi theo Nguyên Lý vậy thì Thần
Nguyên Lý đã sớm liên tục làm bá chủ của mấy cái kỷ nguyên rồi.
Cho đến nay thì Karen vẫn xem bút ký của Hoven như là một bộ bách khoa toàn
thư, anh chỉ xem về “Văn hoá”, “Giới thiệu các thế lực” “Phân tích trận pháp,
thuật pháp, bí cảnh”, còn về những thứ như “Cảm ngộ”, “Giáo nghĩa” và “Tư
tưởng” thì Karen cũng không xem.
Mà bộ bút ký này trên cơ bản đều để ở chỗ Alfred, từ khi lên thuyền rời khỏi
Ruilan thì Alfred liền đã đang xem, sự trưởng thành sau này của Alfred thật
đúng là không thể rời đi việc học tập từ bộ bút ký này.