Số 13 Phố Mink

Chương 2990: Phán xét (3)




“Chúc mừng ông Hoven.”

“Cháu đi ra ngoài nói lời chúc mừng cho tên kia nghe thử xem, để coi hắn ta có

vui mừng hay không? Ông đã không phải là chính mình ban đầu. Còn nữa,

thằng nhóc chết tiệt, không phải ông đã bảo cháu tuyệt đối không nên giải trừ

phong ấn cho con chó kia sao, chuyện gì xảy ra với cháu thế?”

“Đây là giao dịch giữa cháu và nó, cũng là phần thưởng nó nên được nhận vì sự

nỗ lực của mình.”

“Ha ha ha, đi giao dịch với Tà Thần, cháu điên rồi à?”

“Tạm thời vẫn chưa.”

“Hắn thế nhưng là Tà Thần do chính Thần Trật Tự phán định, cháu xác định

mình có thể khống chế được hắn sao? Dù bây giờ nhìn hắn đúng là đang giúp

ông nội cháu ngăn cản những kẻ ngoài kia.”

“Trước mắt thì vẫn xác định.” Karen nói với Connor, “Gọi ông cố đi.”

Connor lập tức hành lễ với lão Hoven: “Ông cố Hoven, chào ông, cháu tên là

Connor.”

Lão Hoven nhìn thoáng qua cái cặp sách Connor đeo, ánh mắt của lão như có

thể xuyên thấu qua sự ngăn cách của Khiên Bảo Hộ, sau đó, nhìn thấy ở trong

có rất nhiều sách vở bài tập.

“Là một bé rồng thích học tập sao…bé con, chờ sau khi chuyện này qua đi thì

để ông đến chỉ dạy việc học tập cho nhé.

Connor: “…”

“Ông Hoven, ông nội cháu đang ở phía trên.”

“Được rồi, ông đã biết.”

“Lúc ông lên lầu thì phải chú ý...”

“Đám Mason không nhìn thấy ông được, ông vốn cho rằng cháu cũng sẽ không

nhìn thấy, nhưng cháu lại nhìn thấy, linh hồn lực của cháu sao làm được thế?”

“Hẳn là do di truyền.”

“Ha ha.”



Ngoài cửa sân, Ukunga quay người, chuẩn bị rời đi, hắn đã xác định rõ tin tức

về khu vực kết giới đặc thù kia, chờ một lúc nữa đến khi chính thức ra tay thì có

thể phá vỡ kết giới cứu Rasma ra.

Nhưng mà, đúng lúc này, cửa nhà mở, Karen bước ra.

“Hắn thế mà thả ngươi ra rồi?”

“Có vẻ ngươi rất bất ngờ nhỉ?”

“Sao lại thế được, một cục đá trong lòng cha cuối cùng cũng rơi xuống rồi.”

“Ngươi có thể tiếp tục.”

Ukunga đưa tay, đặt ở trên bờ vai Karen, sau thoáng chốc, hắn mang theo Karen

và Connor cùng xuất hiện ở chỗ cột mốc của thành phố La Giai.

“Thế nào, ngươi làm đặc sứ đại diện cho Đại tế tự có nhận được kết quả đàm

phán như mong muốn không?”

“Ngươi hi vọng đáp án sẽ ra sao?”

“Đáp án gì cũng không đáng kể, Thần Điện cần xác lập uy nghiêm của mình,

rửa sạch sỉ nhục, mà ta, cũng muốn lấy được thứ ta muốn.”

“Chúc ngươi thành công.”

“Cảm tạ ngươi, con trai.”

Hình chiếu phân thân của Ukunga tiêu tán. Ngay lập tức 12 pháp thân khổng lồ

xuất hiện ở thành phố La Giai, áp lực kinh khủng bắt đầu tập trung hướng về

phía ngôi biệt thự kia. Giọng nói của Ukunga cũng vang lên trên không trung

tựa như tiếng sấm vang rền:

“Kẻ phản giáo, nhận tội đi.”

Connor đếm đầu ngón tay: “Hắn vẫn thua vai vế rồi, phải nên kêu là: Cha ơi,

nhận tội đi.”

Karen sờ lên đầu Connor, lấy lệnh bài ra, ra lệnh: “Quân đoàn, toàn thể lập tức

lùi hẳn về phía sau.”

Karen rút ra một tờ giấy thuật pháp, nói: “Dinah, giúp ta bẩm báo với Đại tế tự,

đàm phán thuận lợi, đối phương đồng ý hợp tác.”

Ngay lập tức, trang giấy tung lên hóa thành quạ đen bay ra ngoài, nó sẽ bay đến

chỗ trong tổ thông tin của quân đoàn đang ở nơi này, Dinah sẽ thông qua trận

pháp truyền tin của quân đoàn mà trực tiếp thông báo tin này cho Đại tế tự.

Ngay sau đó, Karen nhắm mắt lại, bắt đầu kêu gọi Pall thông qua khế ước cộng

sinh: “Pall, giữ Rasma lại, mặt khác, để Kevin không cần nương tay nữa.”

Cuối cùng,

Karen nhẹ nhàng vuốt ve dấu ấn trên cánh tay mình:

“Tránh ra cho ta.”

Nơi đầm lầy sâu trong linh hồn, Lưỡi Hái Chiến Tranh còn cực kỳ ngông

nghênh mà khẽ đung đưa như không nghe thấy mệnh lệnh của Karen, mà lúc

này pho tượng nghiện đói đã biến thành bộ dáng của Karen đưa một nửa giơ

chân về phía nó.

Sau một khắc,

Lưỡi Hái Chiến Tranh trên bầu trời không chỉ có tránh khỏi hình chiếu của

Cánh Cổng Trật Tự, từ bỏ trách nhiệm của mình mà còn chém mạnh một cái về

phía tấm rèm sắt mà 12 vị Trưởng Lão Thần Điện phía dưới mượn nhờ nó mà

ngưng tụ ra!

“Ầm!”

Trên tấm rèm sắt lúc này xuất hiện vô số đường nứt.

Nhưng mà, không đợi đến lúc các Trưởng Lão Thần Điện giật mình mà phản

ứng lại, bọn hắn đang vây quanh khu vực trung ương, Thần uy kinh khủng

mênh mông bỗng nhiên xuất hiện!

Một người với thể trạng khổng lồ cứ như vậy mà xuất hiện từ hư vô, pháp thân

vốn vô cùng to lớn của Trưởng Lão Thần Điện nếu đi so sánh với hắn, vậy mà

trông rất nhỏ nhắn vừa đủ bỏ túi.

Mà cái đầu trọc bóng lưỡng kia, càng trực tiếp đè lên trên tấm rèm sắt, phá nát

nó hoàn toàn.

Hai tay của hắn nhô ra, mỗi tay một cái, bắt lấy hai vị Trưởng Lão Thần Điện.

“Ha ha ha ha ha ha ha, ta trở về, ta đã trở về!”

“Dis, ngươi nhìn đi, đây chuyện tốt mà cháu nội ngươi làm ra đấy.” Lão Hoven

xuất hiện ở trong phòng sách oán giận nói với Dis.

Dis trả lời: “Nó cũng là cháu của ngươi.”

Lão Hoven lập tức tự uốn nắn bản thân: “Ngươi xem đi, đây là chuyện tốt mà

cháu trai chúng ta làm đấy.”

Dis không nói tiếp, mà là yên lặng thay bộ thần bào của Thẩm phán quan.

“Bây giờ nó đã thật sự thả Tà Thần ra rồi, ta rất tò mò, nếu Tà Thần mất kiểm

soát thì phải làm sao bây giờ? Cuộc nội chiến của Trật Tự Thần Giáo các ngươi

muốn lấy thiên tai làm bối cảnh sao?”

“Hắn có giấy chứng nhận.”

“Cái gì?”

“Giấy chứng nhận dị ma phục vụ cho Sở thẩm phán.”

Lão Hoven: “...”

Dis mặc xong thần bào, kẹp Điều Lệ Trật Tự dưới cánh tay: “Được rồi, bây giờ

ta phải đi làm việc.”

“Làm việc gì?”

“Việc của Thẩm phán quan.”

Dis bay ra khỏi phòng sách, đi tới trong bầu trời đêm, ánh mắt quét về phía

Cánh Cổng Trật Tự, lại quét về phía các Trưởng Lão Thần Điện đang hốt hoảng

rút lui trước Thần uy, sau đó cúi đầu xuống, lật quyển Điều Lệ Trật Tự trong tay

ra, rất bình tĩnh mà nói:

Sau khi tuyên đọc xong, Dis khép sách lại, sau đó hai tay giao nhau đặt trước

ngực, dựa theo lệ cũ muốn cầu nguyện tiến hành kết thúc công việc, chỉ có điều

lần này, Dis dừng lại một chút, nhưng cuối cùng thì vẻ mặt vẫn nghiêm túc mà

cầu nguyện:

【 “Ca ngợi …Thần Trật Tự do ta nuôi lớn!” 】