Dikno đáp: “Hắn đến để điều tra, sau khi pháp thân của Rasma trở về thì tần
suất của tiếng sấm xuất hiện sự thay đổi, Rasma đang thông qua loại phương
thức này để truyền tin tức cho các trưởng lão khác khi chính thức tiến công, loại
trừ phòng ngự của Thần Quốc này.”
Alfred cảm thán nói: “Ngay cả bị đánh đều có thể được lợi dụng như thế này,
thật thú vị.”
Dikno nói: “Bọn hắn đã thuộc về những kẻ ưu tú đứng đầu thời đại này, việc
này cũng chỉ xem như là sự phát huy bình thường mà thôi, đáng tiếc lại phát
huy trong nội chiến của Thần Giáo chúng ta.”
“Không có gì để thấy đáng tiếc, không có trải qua việc đấu tranh nội bộ và gột
rửa đội ngũ thì sẽ rất khó duy trì đủ sức cạnh tranh với bên ngoài, đây đều là
quá trình nhất định phải trải qua.”
“Ngài Alfred, ngài cảm thấy kết quả của cuộc đấu tranh này là tốt sao?”
“Việc này phải nhìn thiếu gia của chúng ta và vị Đại tế tự kia, ta nghĩ, bây giờ vị
Đại tế tự kia cũng đang chú ý đến nơi này.”
...
“Ông nội, bây giờ cháu phải đi chỉ huy quân đoàn đến tấn công ngài.”
Karen sửa sang lại thần bào trên người mình, để nó trở nên u ám và phổ thông.
“Karen, có vẻ cháu đã quên nói cụ thể với đối tượng bị cháu tấn công nên phối
hợp với cháu như thế nào.”
“Ông nội, lúc ngài tỉnh lại muốn làm như thế nào thì bây giờ cứ làm như thế là
được.”
“Ta và bọn hắn từng có giao kèo, bây giờ bọn hắn đã làm trái với những gì thoả
thuận.”
“Đúng vậy, bên nuốt lời bất kể phải trả giá ra sao đều là đáng đời.”
“Cháu xác định đây là ý nghĩ của hắn sao?”
“Đây là ý nghĩ của cháu, nhưng cháu cảm thấy, Đại tế tự cũng sẽ vui lòng khi
thấy thế, cho nên, ngài không cần nương tay, cũng không nên nương tay.”
“Câu nói này có vẻ cháu nên đi nói với chó của mình, bây giờ nó mới thật sự là
đang nương tay.”
“Thế nhưng trong mắt cháu, ông nội mới là người mạnh mẽ nhất, không gì là
không làm được.”
“Có chắc chưa? Cháu nên biết là cái đám Trưởng Lão Thần Điện này, ít nhất là
thật lòng mong muốn Thần Trật Tự giáng lâm, bất kể là xuất phát trên góc độ
tín ngưỡng hay vẫn là góc độ lợi ích, bọn hắn đều là những người trung thành
với Thần Trật Tự nhất.”
“Thế nhưng lúc nào mà tín ngưỡng có thể đặt song song cùng với lợi ích đây?
Bọn hắn rốt cuộc là trung thành với Thần Trật Tự hay vẫn là trung thành với cơ
hội để mình có thể trở thành Thần, với giấc mộng đẹp có thể cùng tắm rửa dưới
ánh hào quang của Thần?
Bọn hắn chỉ là đang giơ lá cờ hiệu trung thành với Thần nhưng lại đang làm
chuyện chống lại Thần.”
“Cháu chắc chắn, cái vị do gái điếm nuôi lớn… ai, cháu chắn chắn rằng vị kia
cũng nghĩ như vậy sao?”
“Cháu chắc chắn.”
Dis nhắm mắt lại, gật đầu nói:
“Ông đã biết.”
“Ông nội, ngài biết không, trong mấy năm rời nhà này thì cháu đã lật xem Ánh
Sáng Trật Tự rất nhiều lần, nó miêu tả cho cháu thấy một thế giới tốt đẹp dưới
Ánh Sáng Trật Tự.
Cháu từng cố gắng đi tìm kiếm dấu vết của thế giới này, về sau mới phát hiện:
Quyển sách này, mặc dù được viết trong quá khứ, nhưng lại đang ca ngợi hiện
tại.
Cháu thích thế giới này, chính là bởi vì cháu đã thấy thủ đoạn của các giáo hội
và những tiểu thế giới mà bọn hắn nuôi nhốt, cho nên cháu không hi vọng có
một ngày nào đó những thứ buồn nôn dơ bẩn ở trong góc khuất kia sẽ trở thành
thứ chủ đạo.
Cho nên,
Nên dùng bàn tay mạnh mẽ nhất để tát vào mặt của những kẻ đến đây đi.”
Karen đi tới cửa, mở cửa phòng sách ra.
Dis vẫn còn ở trong phòng sách mở miệng hỏi:
“Đúng rồi, ban quản lý đại khu Ruilan có bãi bỏ chức vụ của ông không?”
“Không có.”
“Vậy bây giờ ông vẫn là Thẩm phán quan của thành phố La Giai?”
“Đúng vậy, không sai.”
“Vậy thì Bộ trưởng Karen hãy ra lệnh đi.”
Karen quay đầu lại, nhìn ông nội mình, anh vốn cho rằng ông nội là đang nói
đùa, nhưng anh lại không nhìn ra được bất cứ sự đùa giỡn gì từ trên gương mặt
của ông nội.
“Thẩm phán quan Dis, bên ngoài có một đám người trong giáo đã lạc mất tín
ngưỡng xuất hiện trong khu vực quản lý của ngài, xin hãy lập tức xử lý.”
“Được rồi, thưa ngài Bộ trưởng.”
Dis cầm lấy quyển Điều Lệ Trật Tự đặt trên bàn: “Ta sẽ đi phán xét bọn hắn.”
Karen đi ra khỏi phòng sách, lúc đóng cửa thì như nhớ đến chuyện gì, giữ lại
một khe hở mà nói:
“Ông nội, ngài đừng quên đi lĩnh trợ cấp trong mấy năm nay, cháu đã cải cách
đãi ngộ phúc lợi của thần quan bậc cơ sở, mặc dù đại khu Ruilan không tăng
nhiều như Wien, nhưng hẳn là cũng tăng lên không ít so với lúc trước.”
“Được rồi, ông hiểu rồi.”
Karen đi xuống cầu thang, lúc đi ngang qua lầu hai ngoắc ngoắc Connor,
Connor rời khỏi bàn ăn, chạy đến nắm tay Karen
“Chú, cháu phải ra ngoài một mua chút đồ, cũng tiện thể đi dạo một vòng.”
Chú Mason đứng người lên, lấy chìa khoá xe tang: “Được, để chú lái xe chở
cháu đi.”
“Không cần, ông nội vừa tỉnh, chờ một chút nữa có lời muốn nói với mọi người,
ông nội bảo mọi người chờ ở đây.”
“À, được rồi.”
Chú Mason lập tức ngồi xuống lại.
Trong nhà này, Dis là hữu dụng nhất, cho dù Dis đã ngủ say mấy năm nhưng
điều này vẫn không thay đổi.
Karen và Connor đi xuống lầu một thì lại trông thấy có một ông lão vẻ mặt âm
trầm đang ngồi trên ghế trong góc khuất.
“Ông nội Hoven?”
Sau khi nghe thấy tiếng gọi “Ông nội” này, sắc mặt của ông lão mới có chút
chuyển biến.
Trong lòng Karen rất giật mình, cho dù anh mới được biết rằng ông Hoven “lại
còn sống” từ miệng của Dis.
“Sao ông lại âm thầm ngồi một mình ở đây vậy?”
“Cháu không phát hiện được ông cũng rất bình thường, ai sẽ để ý đến một
quyển sách thay đổi chứ?”
“Cho nên, ông bây giờ..”
Lão Hoven chỉ chỉ ra phía ngoài: “Trạng thái của ông bây giờ không khác với
cái tên ngoài kia lắm.”
Cho nên, ông Hoven đã trở thành Khí linh, là khí linh của thứ gì?