“Ông nội.”
“Ừm?”
Không giống như những lần đáp lại lúc trước khi cháu mình gọi, lần này, trong
lời đáp của Dis mang theo một chút nghi ngờ, trong ánh mắt cũng toát ra một vẻ
sâu xa.
Việc tương tự nếu phát sinh ở trên người Wilker thì Rasma sẽ cho rằng Wilker
bị “Khống chế tinh thần”, hoặc là bị hoàn cảnh ảnh hưởng nên nói mê sảng, cần
thời gian để từ từ tỉnh táo lại;
Nhưng Dis sẽ không, hắn sẽ không cho rằng cháu mình đang nói đùa, huống chi
việc này cũng không có gì buồn cười, thậm chí có chút khó hiểu.
Điều quan trọng nhất là Dis biết rõ tính cách của cháu mình, từ trước đến nay
cháu của mình vẫn luôn chững chạc ổn trọng, mỗi một câu được nói ra từ trong
miệng đều đã được suy nghĩ kỹ càng.
Đúng lúc này, trời tối.
Mặc dù trong phòng vẫn sáng tỏ, người nhà dưới lầu vẫn còn tiếp tục liên hoan,
tất cả vẫn như bình thường, nhưng phía ngoài cửa sổ phòng sách trong nháy mắt
đã là một vùng đen kịt, tất cả ánh sáng đều mất đi.
Karen đẩy ra cửa sổ, anh “Trông thấy” một tấm rèm sắt bao phủ toàn bộ thành
phố La Giai.
12 cột sáng triệt để giáng lâm;
12 vị Trưởng Lão Thần Điện cùng nhau liên thủ, phong tỏa một cách triệt để.
Một cái lưỡi hái treo ở trên trời thay cho mặt trăng, đong đưa trước sau, là nó đã
cắt rời tất cả.
Kia là bản thể của nó, nó đã được mang ra từ trong Trật Tự Thần Điện, đây
chính là một món Thần khí cấp cao được bảo quản vô cùng hoàn hảo, sớm đã
dung nhập vào trong một vài hệ thống của Trật Tự Thần Giáo, trên khía cạnh
này cũng đã nói rõ mức độ xem trọng của Thần Điện đối với hành động lần này.
“Lưỡi Hái Chiến Tranh...”
“Cháu từng thấy nó à?” Dis đi đến bên cạnh Karen, “Xem ra cháu của ta có rất
nhiều trải nghiệm vẫn còn chưa kịp nói cho ta biết.”
“Ông nội, chỉ có thể trách động tác của bọn hắn vẫn là quá nhanh.”
“Bọn hắn sợ Rasma không chặn nổi cánh cổng kia, cho nên rất vội vàng, bây
giờ cánh cổng kia bị phá hỏng triệt để.”
Dis vừa dứt lời, ánh mắt của hai ông cháu xuyên thấu qua màn đen mà nhìn
thấy pháp thân của Rasma ở trên cao đã biến mất, thay vào đó, là thanh lưỡi hái
to lớn uy nghiêm kia.
Nó đang trấn giữ Cánh Cổng Trật Tự, để phòng ngừa vị kia đã từng thông qua
cổng để tiến vào Thần Điện lại dùng phương thức tương tự để kích nổ Thần
Điện.
Karen kéo ống tay áo thần bào lên, trên cổ tay dần dần hiện ra dấu ấn của Lưỡi
Hái Chiến Tranh.
Hiện tại, dấu ấn tinh thần của Lưỡi Hái Chiến Tranh còn đang ở nơi đầm lầy sâu
trong linh hồn của mình, sau khi mình giẫm lên trên pho tượng của cơn nghiện
đói, cái thanh lưỡi hái kia cũng không có cách nào thừa cơ gây sự như trước kia.
Karen cười nói: “Bọn hắn chặn cổng, nhưng lại tương đương với không chặn.”
Bởi vì không ai biết chìa khoá để mở cửa đang ở trong tay Karen.
Dis nhìn cháu của mình, nói: “Có vẻ cháu chuẩn bị rất đầy đủ nhỉ.”
“Nhưng có vẻ cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì ông nội vốn cũng không để ý
đến cánh cổng kia.”
“Bởi vì có thứ càng đáng giá để ta để ý đến hơn, ví như con chó kia của cháu, ta
tin rằng lão Hoven chắc chắc đã để lại đủ cảnh báo cho cháu.”
“Đúng vậy, cháu đều đã nhìn thấy.”
“Karen, cháu thật sự không lo lắng con chó của cháu sẽ tránh thoát khỏi sợi dây
dắt nó sao?”
“Nó là chó của cháu, nhưng cháu cũng không đeo vòng cổ cho nó, cũng không
buộc dây dắt, cháu để nó ngồi xuống ở trước mặt mình, nói cho nó biết nó có
thể phản bội bất cứ lúc nào.”
“Ai…” Dis khẽ thở dài: “Xem ra ta đã phí công lo lắng cho cháu mình, từ sau
khi tỉnh dậy, ta còn cố ý nhìn chằm chằm vào nó.”
“Ông nội, đây là lỗi của cháu, là do cháu không kịp thời nói rõ ràng cho ông
biết.”
Nhưng mà trong lòng Karen cũng hơi kinh ngạc, ông nội đã nhìn ra Kevin
không chỉ được cởi bỏ phong ấn, còn khôi phục lại một phần thực lực, nhưng
ngay cả như vậy thì ông nội vẫn có thể “Nhìn chằm chằm nó”. Ông nội bỏ mặc
cháu của mình tuỳ ý chơi đùa với vật nuôi, còn bản thân thì đứng ở bên cạnh,
cảnh giác trông chừng, phòng ngừa vật nuôi làm bị thương cháu mình.
“Bây giờ nói cho ông nội biết cháu đang muốn làm gì?”
Hai tay Karen chống trên bệ cửa sổ, gió thổi từ nơi màn đêm đen kịt, gợn quá
mái tóc của anh:
“Ông nội, cháu không muốn Chư Thần trở về.”
Trong Hỏa Thần quốc của Pall, trên người Rasma đã chằng chịt vết thương
nhưng vẫn duy trì tư thế đứng thẳng như cũ, dung nham của thế giới này cũng
không hoàn toàn nuốt chửng hắn;
Đồng thời, cùng với việc Lưỡi Hái Chiến Tranh thế chỗ để phong toả Cánh
Cổng Trật Tự, pháp thân của Rasma có thể trở về, khiến cho vào lúc này cảnh
ngộ của hắn tốt hơn rất nhiều.
Trên cơ sở phòng ngự bị động thì hắn đã có thể bắt đầu phản kích lại một chút.
Bên phía Pall ngược lại là vui mừng khi thấy Rasma tương tác với mình, cô
càng đánh vui vẻ hơn.
Kevin tiếp tục tiến hành cường hoá cho Pall mà không có chút mệt mỏi và thiếu
kiên nhẫn nào, rất giống như một người anh dắt em gái đi chơi vòng quay ngựa.
Chỉ cần cô vui thì Kevin sẽ thỏa mãn, đây chính nguồn gốc niềm vui của nó.
Sau khi hai bên lại giao đấu bằng một chiêu thuật pháp, Rasma có pháp thân
cường hoá cũng thành công đánh ngang tay một lần.
Mặc dù bây giờ trông Rasma vô cùng chật vật, trên mặt bị bỏng một diện tích
lớn, nhưng như lộ ra nụ cười “Dữ tợn” mà nói.
“Rất xin lỗi phải thông báo cho ngươi rằng có vẻ thời gian vui vẻ của ngươi đã
sắp kết thúc rồi.”
Kevin nghe vậy, nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười thận trọng.
Pall thì vừa vung thanh kiếm lửa tạo ra một chiêu thuật pháp vừa nói:
“Cũng rất xin lỗi phải thông báo cho ngươi, bé Rasma, sau khi kết thúc thì sẽ
càng vui vẻ hơn.”
Một cột sáng chiếu xuống trên đường, lộ ra một bóng người đang phát sáng,
tiếp đó chỉ trong nháy mắt thì hắn đã xuất hiện ở cửa sân của căn biệt thự số 13.
Cùng lúc đó, phù văn trên bờ vai Karen phát ra ánh sáng yếu ớt, đây là do
Ukunga để lại trước đó không lâu.
Dis nói: “Xem ra người thầy này quả thật cực kỳ quan tâm đến an nguy của
cháu đấy.”
Karen cười nói: “Có quan tâm, nhưng không nhiều, nhưng cũng xem như đã rất
tốt.”
Hắn nói nếu như mình gặp nguy hiểm mà nói thì có lẽ sẽ đến trước để cứu
mình, hiện tại, hắn đúng là đã xuống trước, nhưng chỉ là một hình chiếu phân
thân đến.
Trong cuộc chiến cấp bậc này, thì loại phân thân đó vốn chẳng có chút năng lực
nào để ảnh hưởng đến cục diện hiện tại.
Thay vì nói để hắn đến giúp đỡ mình thì chẳng bằng nói hắn đến để xem xét
tình hình của Rasma, may mà nhờ có Pall ra tay, làm cho bên này lại giảm đi
thêm một đối thủ cấp “Trưởng lão”.
Sự thật cũng đúng là như thế, Ukunga đứng ngoài cửa sân vốn cũng không dự
định bước vào trong, mà là ngẩng đầu, lắng nghe tiếng sấm ngột ngạt vang lên
từ phía trên.
Mỗi một tiếng sấm đều có thể hiểu thành Rasma đang bị đánh một lần. Ukunga
đang ghi chép tọa độ, cảm nhận toạ độ.
Hắn và Rasma chưa hề liên lạc với nhau, nhưng lại có một sự ăn ý tự nhiên.
“Hắn đến để đón thiếu gia sao?” Alfred đang đứng trên sân thượng của tòa nhà
đài phát thanh có chút nghi ngờ mà hỏi thăm, “Sao ta cảm giác có chút kỳ lạ?”