“Xem như là heo ở trong chuồng, mỗi ngày nghe tiếng kêu thảm thiết của đồng
loại từ trong lò mổ thì cũng có thể hiểu được vận mệnh của mình.
Tất cả Thần Điện của các Thần Giáo, chỉ có Trưởng Lão Thần Điện của Thần
Giáo chúng ta cần luân phiên dâng hiến sức mạnh sau một khoảng thời gian cố
định. Trong tình huống bình thường thì không có cách nào để sống khoảnh khắc
kết thúc cuối cùng, mà là muốn dâng hiến khi bước vào hồi cuối, giống như kết
cục của Ankara.
Ở trong mắt hắn, chúng ta là kho máu, đợi đến khi không cách nào tiếp tục cung
cấp nhu cầu dinh dưỡng ổn định thì sẽ nuốt chửng chúng ta.”
Dis nhìn về phía những cột sáng ngoài cửa sổ, cười nói:
“Bọn họ, chúng ta, đều là heo mà hắn nuôi nhốt thôi.”
“Ông nội, hắn là vì...”
Dis đánh gãy cháu mình:
“Ta có thể đoán được là vì cái gì, kỷ nguyên mà Chư Thần không hiện thế,
nhưng lại chỉ có hắn còn đang không ngừng kêu đói.
Nhưng mà dựa vào cái gì, cần hết thế hệ này đến thế hệ khác của chúng ta đi
tiến hành hiến tế, chỉ vì thành tựu sự nghiệp vĩ đại của hắn?
Không sai, hắn là Thần, hắn đứng ở đỉnh cao nhất của quy tắc Trật tự, nhưng vì
vậy mà hắn có thể đưa ra quyết định thay cho tất cả những kẻ đến sau ư? Hắn
cứ chắc chắn rằng hắn đã làm tốt nhất, những người phía sau thì nhất định sẽ
không bằng hắn?
Ngay cả nếm thử cùng lựa chọn thời cơ, cũng không cho.
Hắn xem chúng ta là heo lợn, nhưng chúng ta vẫn còn phải ca ngợi hắn. Ha ha,
Ca ngợi kẻ do gái điếm nuôi lớn…”
“Ông nội, cháu có thể hiểu được ý của ngài!”
Dis nhìn xem Karen, hỏi: “Cháu thế nào?”
“Ông nội, chẳng qua là cháu cảm thấy bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt của
nó, nếu như đứng trên một góc độ khác để xem xét thì chuyện này …”
Karen rõ ràng ông nội phẫn nộ với Thần Trật Tự là vì điều gì, đứng trên góc độ
xuất phát của một người, nếu như không có Thần Trật Tự che kín kỷ nguyên thì
với thiên phú của ông nội sẽ có tỉ lệ thành Thần rất cao.
Ranedal và Dikno, đều từng đưa ra đánh giá như vậy dành cho ông nội.
Nhưng lựa chọn của Thần Trật Tự không chỉ có ngăn cản Thần linh của quá khứ
trở về, cũng ngăn cản Thần linh sinh ra trong tương lai.
Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, nguyên nhân chủ yếu nhất
có thể là bởi vì Thần Trật Tự không chút hỏi thăm, một chút chương trình nhỏ
để qua loa cũng không có, làm thương tổn đến sự kiêu ngạo trong lòng ông nội.
Từ đầu đến cuối ông nội đều tín ngưỡng Trật Tự, phản cảm với chính Thần Trật
Tự.
Lời lẽ để thuyết phục ông nội thì Karen đã sớm suy nghĩ cân nhắc trong đầu rất
nhiều lần, nhưng hết lần này tới lần khác khi đối mặt với ông nội vừa thức tỉnh
không bao lâu thì những lời này vừa lên đến miệng nhưng lại không nói ra
được.
Bởi vì, vấn đề ở chỗ này, trở nên phức tạp hơn.
Karen từng mấy lần tự mình mạo hiểm, vì Ánh Sáng Trật Tự mà chủ động
buông xuống tất cả của mình, thậm chí dùng mạng mình để đi đánh cược, lúc
này mới đổi lại khi trên chiến trường và công việc hằng ngày thì sẽ yêu cầu
những tín đồ Trật Tự khác cũng không thẹn với lương tâm giống như mình.
Đây là truyền thống Trật Tự, nói cho ngươi biết ngươi chết vì cái gì, sau đó hỏi
ngươi có nguyện ý hay không, nếu như ngươi nguyện ý, vậy thì hãy cam tâm
tình nguyện đi chết đi.
Nhưng cách làm tương tự khi đối mặt với ông nội mình thì Karen lại trở nên
không lưu loát.
Việc này không chỉ có là nguyên nhân người nhà, xem như đám người Richard,
cậu Eisen thì Karen cũng dẫn theo bọn họ đến chiến trường, càng xem cậu mình
như mồi nhử, đồng thời còn đặt Pall có quan hệ khế ước cộng sinh với mình vào
cùng một chỗ, cho dù tình huống ngoài ý muốn xấu nhất có phát sinh thì Karen
vẫn không hối hận.
Nhưng ông nội thì khác biệt, định vị thân phận của ông nội hẳn là sánh vai với
những “Thần chi nhánh”, nhưng Karen có thể xem thường các Thần chi nhánh
“Phản bội”, là bởi vì những Thần chi nhánh từng đi theo Thần Trật Tự kia, bọn
hắn và Thần Trật Tự Chi từng có hứa hẹn, có khế ước, ít nhất là cùng nhau
chiến đấu anh dũng vì một lý tưởng chung.
Nhưng đối với ông nội thì Thần Trật Tự ngay cả gọi một tiếng cũng không có,
thứ ông nội muốn là sự tôn trọng.
Karen trầm mặc, để Dis như hiểu được điều gì, ông ngồi trở lại trên ghế, nâng
tách trà lên, uống một ngụm nước trà đã nguội bớt đi, nói: “Karen.”
“Ừm, cháu đây.” Karen kết thúc trạng thái thất thần, cũng trở về bên cạnh bàn
đọc sách.
“Cháu là cháu của ta, bất kể cháu muốn cái gì thì ta đều sẽ đồng ý.”
“Cháu biết, cháu cũng tin tưởng.”
Sau khi rời nhà đi xa, Karen mới dần dần hiểu ra, rốt cuộc Dis đã vì đứa cháu
trai là mình mà chuẩn bị bao nhiêu thứ, sợ mình ở bên ngoài sống không tốt, sợ
mình chịu ấm ức.
Trên bản chất thì giống như mọi người trong nhà, chỉ có điều là đám người chú
Mason chú ý đến phương diện đời sống vật chất.
Dis cười nói: “Là quan chỉ huy của hành động lần này, trên người cháu còn
mang theo những nhiệm vụ khác, đúng không?”
“Ừm?”
“Có người sắp xếp cho cháu làm việc gì sao? Nói đi, không sao, ông đều đáp
ứng.”
Karen ngồi xuống ghế, đáp: “Đại tế tự trước lúc xuất phát quả thật đã sắp xếp
cho cháu một nhiệm vụ.”
Dis nhẹ gật đầu, không chút tức giận, mà là giơ tay lên một cái:
“Nói đi, nói cho ông nội biết vị Đại tế tự này muốn cái gì?”
“Hắn muốn có được sự giúp đỡ của ông nội, hợp tác với ông để cùng đối mặt
với kiếp nạn Chư Thần trở về, hắn không hi vọng trông thấy Thần lại giáng lâm
trên thế giới này, hắn muốn ngăn cản, không tiếc mọi giá phải trả để ngăn cản.”
Dis nói: “Như vậy, thứ hắn muốn không giống với đám Thần Điện này.”
“Hắn là người thừa kế của Tiranus, nhưng có vẻ hắn đã trấn áp Tiranus.”
“Hắn thú vị hơn Rasma nhiều.” Dis cảm khái nói, “Hắn làm Đại tế tự cũng sẽ
giống Đại tế tự hơn Rasma, Rasma chỉ là một con rối do Thần Điện điều khiển,
chính hắn cũng biết rõ điều này.”
Hiển nhiên, Dis rất rõ ràng, một vị Thần tử ngồi vào vị trí Đại tế tự thì có ý
nghĩa ra sao, mà hắn lại còn là người thừa kế Tiranus.
“Đúng vậy, quyền lực và uy vọng của hắn bây giờ, ngay cả Protaras xưa kia
cũng không sánh bằng, nhưng đối với chuyện này, hắn không có cách nào đi
vạch mặt với Thần Điện, có lẽ, hắn muốn biết thái độ của ông nội rồi mới quyết
định hành động trong giai đoạn tiếp theo.”
Dis hỏi: “Hắn cần ông có thái độ như thế nào?”
“Việc này…”
“Là phối hợp Thần Điện, cúi đầu trước Thần Điện, hay là phản kháng lại Thần
Điện? Hay là, triệt để vạch mặt ra tay? Để cho ta dẫn theo người nhà chạy khỏi
nơi này, ẩn nấp để chơi trò trốn tìm với Thần Điện? Hoặc…chỉ đơn giản đứng
ra, tuyên bố nguyện ý tuân theo pháp chỉ của vị Đại tế tự này?”
“À…”
“Karen, nếu như hắn có thể cho cháu thứ cháu muốn, ông nội cũng nguyện ý
phối hợp với yêu cầu của hắn.”
Lúc nói ra những lời này thì Dis rất bình tĩnh.
Karen cũng rõ ràng, với tính cách của ông nội thì cũng sẽ không nói nhảm hay
nói mát.
Ông nội thật sự nghĩ như vậy, cũng thật sự nguyện ý làm như thế.
Đây có lẽ là sự yêu thương vô điều kiện của trưởng bối, vượt qua tất cả những
thứ logic về quan hệ lợi ích trên thế gian này, không, là vốn cũng chẳng có chút
logic nào.
Trong quá khứ, Karen đã từng vừa ẩn nấp thân phận của mình vừa tự giễu, ngày
nào đó nếu thân phận của mình bại lộ, vậy cũng chỉ có thể đi làm một vị công tử
thuộc hàng cao cấp nhất trong Thần Điện.
Bởi vì trong tiềm thức anh biết rõ, ông nội yêu thương mình vô điều kiện…
không, là yêu chiều.
Thế nhưng mà hiển nhiên ông nội đã hiểu lầm, sao mình có thể xem ông nội
như chip đánh bạc để đi giao dịch với Đại tế tự chứ?
Nhưng mà trong góc nhìn của ông nội, lần này cháu mình trở về có vẻ có mang
theo mục đích này, nhưng ông ấy không tức giận mà vẫn dung túng.
Cháu của ông ấy có thể thay đổi, dù gì khi trưởng thành cũng sẽ có ý nghĩ của
riêng mình, đây là chuyển rất bình thường, thứ không đổi là thái độ của ông ấy
đối với cháu mình.
“Ông nội, không phải như vậy, nhiệm vụ mà Đại tế tự giao cho cháu chỉ là nhân
tiện, cháu cũng muốn lợi dụng thân phận này để có cơ hội trở về giúp ông nội
cùng giải quyết lần hành động của Thần Điện này.
Ông không cần nghĩ rằng cháu và Đại tế tự đã giao dịch gì với nhau, cháu sẽ
không làm như vậy, dùng người nhà để giao dịch, điều này vi phạm với truyền
thống của nhà Inmerais chúng ta.”
Tay Dis đặt lên nắp tách trà.
Karen thấy thế, lập tức đứng dậy cầm bình nước nóng châm thêm vào.
Dis không có uống trà, mà là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành tách,
nói: “Thế nhưng mà ông nhìn thấy sự áy náy từ trong ánh mắt của cháu.”
Là hổ thẹn, bởi vì mình muốn thuyết phục ông nội kiêu ngạo cùng đứng chung
với mình.
Dis nhẹ nhàng đẩy tách trà đến trước mặt Karen, nói: “Cháu cũng uống chút
nước đi.”
Karen cúi đầu xuống phát hiện trong tách trà vừa chăm nước nóng vào bây giờ
đã xuất hiện một viên đá, từ một tách nước nóng trở thành một tách nước đá,
ông nội vẫn nhớ thứ mà cháu mình thích.
Karen bưng tách lên, thành tách lạnh nhưng lại như toả ra hơi ấm.
“Cháu của ta, đừng cảm thấy ngại ngùng, không nên cảm thấy khó mà mở
miệng, càng không nên cảm thấy áy náy, ông nội nguyện ý đi làm bất cứ chuyện
gì cho cháu.”
“Vậy…Thần Trật Tự thì sao?”
“Ha ha, Thần Trật Tự cũng sẽ không gọi ông là ông nội.”
“Ông nội.”