Số 13 Phố Mink

Chương 2986: Thần cũng không gọi ông là ông nội (1)




Không có âm thanh linh hồn thẩm thấu vào, trong thư phòng yên tĩnh hơn rất

nhiều.

Còn về tiếng đánh nhau giữa Pall và Rasma ở bên ngoài thậm chí còn không

ảnh hưởng lớn bằng chú Mason ở dưới lầu mở hộp cá trích.

Cũng không biết, cái hộp cá kia của chú có được bảo quản tốt không hay đã

hỏng rồi.

Karen đứng người lên, cầm lấy hương trầm trên bàn, móc ra bật lửa thắp lên.

Thật ra thì búng tay một cái dùng một thuật pháp thanh tẩy thì càng đơn giản

hơn, nhưng không làm như thế là vì không muốn xoá đi mùi hương thuộc về

nhà.

Dis nhìn động tác của Karen hỏi: “Còn đang hút thuốc?”

“Cháu đã cai rồi, lúc gặp phải chuyện gì phiền lòng mới ngẫu nhiên hút một

điếu.”

Karen đem bật lửa và gói thuốc lá đặt lên bàn, giống như là một đứa trẻ phạm

lỗi giao nộp chứng cứ phạm tội.

“Có nhiều việc phiền lòng sao?”

“Càng ngày càng ít, bởi vì càng ngày càng rõ ràng mình muốn làm gì, cũng

không có quá nhiều thời gian để dành cho việc phiền não.”

“Connor là một đứa bé không tệ.”

“Là do Pall nuôi lớn.”

“Bản thân Pall cũng là “trẻ con” mà còn đi nuôi dưỡng trẻ con?”

“Có thể là sau khi về nhà, chững chạc lên không ít.”

Cũng là do bây giờ Pall đang bận đánh nhau ở bên ngoài, nếu không nghe được

hai ông cháu tuổi tác cộng lại còn nhỏ hơn cô nhận xét như thế về mình thì có

khả năng lớn sẽ xấu hổ tức giận đến nỗi xù lông.

“Ta tán thành cháu nuôi con rồng này như con của mình, chuyện này cũng

không có gì không thể, nhưng con của bản thân cháu đâu?”

“Ông nội, vẫn còn sớm.”

“Không sống chung với nhau được à?”

“Sống chung rất tốt.”

“Đã kết hôn chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Sao lại trì hoãn?”

“Sau khi trở về nhà không lâu thì cô ấy đã thức tỉnh huyết mạch gia tộc, sau đó

cháu phải tham dự công việc trong giáo, tương đối bận rộn, vẫn còn bận rộn đến

tận bây giờ.”

Dis trầm mặc một hồi, nói: “Một vài lúc ta cũng không thể hiểu được hành vi

của người trong gia tộc Ellen.”

Karen nhẹ gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.

Dù gì thì gia tộc Ellen từng làm ra hành động xa xỉ đến nỗi mời một vị “Trưởng

Lão Thần Điện” đi ám sát tộc trưởng của gia tộc đối địch.

Khiến cho lão đặc vụ thâm niên giỏi suy luận như Bern cũng không thể hiểu

được.

Nghĩ đến lúc ấy khi ông nội cầm phiếu tên sách trên tay, nhìn thấy tên của tộc

trưởng gia tộc Rafael xuất hiện ở trên thì chắc hẳn cũng phải cau mày.

“Bà ngoại không hối thúc cháu sao?”

“Ông nội, sao ngài biết cháu và bà ngoại sẽ nhận nhau?”

“Với tính cách của bà ta thì sẽ không nhịn được.”

“Bà ngoại ngẫu nhiên cũng sẽ hối thúc; mặt khác, cháu còn quen biết ông ngoại,

cậu và em họ.”

“Deron?”

“Ông ngoại đã thay đổi rất nhiều.”

Dis nhẹ gật đầu.

“Còn có em họ, tên Richard, là một tên nhóc rất hiểu chuyện, lần thứ nhất lúc

gặp mặt thì nó đã dẫn cháu về nhà.”

“Huyết mạch Alte.”

“Đúng thế”

“Nồng độ huyết mạch của đứa trẻ đó quá cao, xảy ra vấn đề.”

“Ông nội đã từng gặp Richard sao?”

Dis lắc đầu: “Loại huyết mạch này thức tỉnh quá sớm quá nhạy cảm thì sẽ biến

thành một lời nguyền rủa, để cho nó đi mượn dùng thuộc tính tín ngưỡng ôn hoà

của giáo hội nào đó để làm dịu đi.”

“Richard đã đang mượn sức mạnh tín ngưỡng của Mills Giáo để tiến hành áp

chế.”

Trong lòng Karen không khỏi cảm thán, phương pháp đặc thù mà Richard với

cơ duyên trùng hợp tìm được, thì ra đối với ông nội thì đã sớm có câu trả lời.

“Ông nội, ta còn quen biết một đứa bé, mẹ của cậu ta cũng bị ô nhiễm, ngài đã

từng đi cứu chữa cho bà ấy, đến bây giờ, trong phòng khách của nhà cậu ta còn

có treo ảnh chân dung của ngài, cậu ta và ông bà nội trong nhà đều rất biết ơn

ngài. A, đúng, lần này cậu ta cũng tới, sau đó ngài sẽ có thể nhìn thấy cậu ta.”

“Chỉ là làm theo nhu cầu.”

Vốn vào lúc này thì Karen có thể thuận lời hỏi thăm về nguyên nhân cái chết

của “Cha mẹ” mình, bởi vì sở dĩ lúc trước Dis đi trị liệu cho mẹ của Ventura là

vì để tìm ra phương pháp cứu chữa cho con trai và con dâu mình.

Nhưng do dự một chút, cuối cùng Karen không tiếp tục hỏi sâu vào vấn đề này,

mà là mỉm cười nói:

“Cháu đã gặp được ngài Tahisen.”

“Lão ta có mắng cháu không?”

“Mắng.”

“Trong lòng của lão ta không thăng bằng, luôn luôn sẽ tìm cơ hội mắng cháu.”

Trước lúc Dis ngủ say đã mượn nhờ trận pháp dịch chuyển của Trật Tự Thần

Giáo để đi đến rất nhiều nơi, trong đó có một nơi là đến để tạm biệt Tahisen.

Lúc ấy hai người đứng trên ban công, nói về quá khứ, cũng nói đến cháu trai

của mình.

“Ngài Tahisen dạy dỗ rất đúng, cũng cực kỳ kịp thời, ông ấy dạy cho cháu hiểu

về Điều Lệ Trật Tự.”

Dis nghe vậy, cúi đầu xuống, trên bàn sách của ông ấy tự nhiên cũng có để một

quyển Điều Lệ Trật Tự.

“Đời này của hắn bị trói chặt ở trên Điều Lệ Trật Tự, hắn muốn cột cháu lên đó

cùng.”

“Ông nội, cháu cảm thấy thân là tín đồ Trật Tự thì nên như thế.”

“Đây vốn cũng không phải là thứ mà cháu nên lĩnh ngộ vào lúc này, lĩnh ngộ

càng sớm, cả đời này sẽ sống càng mệt mỏi hơn.”

“Nhưng cũng cực kỳ phong phú.”

Dis cười, nhưng cũng không tức giận bởi vì cháu trai hơi phản bác mình mà tức

giận, ngược lại nhẹ gật đầu:

“Trách không được có thể thăng chức nhanh như vậy.”

Karen cũng cười: “Ông nội, ngài nghĩ cháu của mình là nhờ vào sự ăn ý mà lên

chức sao?”

“Ta không biết, vị trí cao nhất mà đời này ta từng ngồi cũng chỉ là Thẩm phán

quan.”

“Cháu đã từng gặp rất nhiều người, thần quan cơ sở, bao quát cả một vài nhân

vật lớn trong cao tầng.”

“Với địa vị của cháu bây giờ thì cũng đã không có quá nhiều những nhân vật

lớn hơn nhỉ?” Dis nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, “Trong Thần Điện đám người

kia không tính.”

“Quả thật không nhiều lắm, những mà trên đường đi quả thật đã nhìn thấy

không ít côn trùng có hại, nhưng tín đồ thánh kính với Trật Tự thì càng nhiều

hơn.”

“Quả thật đã thay đổi rất nhiều, có nhớ lúc trước khi cháu ngồi ở chỗ này, cháu

có biết ta nhìn thấy gì từ trong ánh mắt của cháu không? Ta nhìn thấy trong mắt

của cháu ta có sự khinh bỉ và xem thường dành cho giáo hội, ha ha.”

“Cháu tin tưởng chắc chắn bây giờ ông nội vẫn có thể nhìn ra những thứ tương

tự.”

“Đúng vậy, thấy được, ta nhìn thấy một đôi mắt trung thành với Trật Tự; ta cực

kỳ vui mừng, thật, ta vốn không muốn để cháu tiến vào trong giới giáo hội,

nhưng ta rất vui vì trông thấy, cháu của ta là một tín đồ Trật Tự thật sự.”

“Tất cả đều bắt nguồn từ những gì mà ông nội dạy vỡ lòng.”

Dis đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Là cháu cởi bỏ phong ấn cho con chó kia?”

“Đúng vậy.”

“Nếu lão Hoven biết thì lão ta sẽ không vui đâu.”

“Là có nguyên nhân, ông nội, bởi vì…”

“Cháu muốn làm gì thì ta sẽ đều sẽ ủng hộ, về phần giải thích thì cháu tự mình

đi nói với lão Hoven đi.”

“Ông Hoven đã...”

“Lão ta sắp đến rồi.”

“Cái gì?”

Lúc trước, thế nhưng là Karen tự mình làm tang lễ cho ông Hoven, chôn cất

xong xuôi.

Dis cũng không giải thích gì thêm, ông ta đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cửa sổ,

Karen cũng bước theo.

Giống như là vì để hợp với tình hình, lại giống là nghỉ ngơi xen kẽ trong lúc trò

chuyện đoàn tụ, tóm lại, hai ông cháu rốt cục đã chuẩn bị để ý đến thời cuộc

một chút, cho những “nhân vật lớn” trực tiếp tham dự và đang quan sát có chút

sự tôn trọng cơ bản.

“Đội hình dàn trận lần này lớn hơn so với lần trước.”

“Đúng vậy, ông nội, hành động lần này chia làm hai bộ phận, một nửa quyền

chỉ huy, ở trong tay Ukunga.”

“Ukunga đến đây?”

“Ông nội biết hắn?”

“Không biết, cũng chưa từng gặp mặt, nhưng ta biết hắn đã sống rất lâu.”

“Đúng vậy, hắn sống hơn một nghìn năm, phần lớn thời gian đều đang ngủ say.”

“Sẽ rất nhàm chán nhỉ, người bên cạnh đều không có ở đây, cũng không có gì

tốt lo lắng, sẽ rất tịch mịch.”

“Ngài nói không sai.”

Sỡ dĩ trước đây mình có thể mời Ukunga ra tay cũng là bởi vì quan hệ “Bạn

cùng phòng”, thứ đã lắng đọng trong lòng Ukunga.

Những người và việc có thể tiếp tục để cho hắn nhớ lại trong năm tháng dài

đằng đẵng cũng không nhiều lắm.

“Vậy một nửa quyền chỉ huy còn lại nằm trong tay ai?”

“Nằm trong tay của ta, trong tay của cháu trai ngài.”

“Ha ha ha, ta còn tưởng là cháu lén về đây.”

Karen lấy ra một cái lệnh bài cho Dis nhìn: “Ông nội, cháu của ngài bây giờ là

quan chỉ huy của một quân đoàn ngoài kia.”

“Hình như ta nhớ nghe Rasma từng gào thét với ta, nói cháu đã từng lập công ở

trên chiến trường.”

“Đúng vậy, nhưng chỉ là một chút trò đùa trẻ con.”

“Lúc này, giống như không cần phải quá khiêm tốn nhỉ? Ta muốn nghe cháu

của mình khoe khoang.”

“Bởi vì hoàn cảnh phát sinh thay đổi, đối thủ mà giáo ta phải đối mặt bây giờ đã

không còn là những Thần Giáo khác; Chư Thần trở về đã không còn là lời tiên

đoán mà là sự thật có thể thấy bằng mắt trần.”

Dis trầm mặc, sau đó dùng bàn tay vỗ nhẹ lên bệ cửa sổ:

“Hắn ăn nhiều như vậy nhưng cũng cuối cùng sắp không chịu nổi sao.”

Karen kinh ngạc nói: “Ông nội, ông cũng biết chuyện này rồi sao?”