Mà lại, Dis vẫn luôn có một quy tắc, cái quy tắc này cũng được Karen kế thừa,
đó chính là đừng để người trong nhà liên luỵ vào trong vòng xoáy giáo hội, cho
nên bọn họ sẽ không nói về những chuyện mà người bình thường không hiểu
khi ở trên bàn ăn.
Mặt khác, cho dù không có Rasma “Thông báo theo thời gian thực” thì Dis chỉ
cần liếc nhìn bộ thần bào trên người Karen thì đã biết nó là thứ gì.
Ở trong mắt của Mason và Ron, đây là một bộ quần áo vừa keo kiệt và không
vừa người, nhưng Dis rõ ràng, bộ quần áo này đại biểu cho cấp bậc gì trong
Thần Giáo.
Bởi vậy, trong mắt Dis thì Connor hẳn là yêu thú hoặc thú cưỡi của Karen.
Karen cực kỳ trịnh trọng giới thiệu nói:
“Ông nội, đây là con gái của cháu, Connor.”
Karen chính thức giới thiệu để Dis dừng động tác lại, nhìn về Connor một lần
nữa.
Mà lúc này Connor cũng bưng cái đĩa trên mặt mình lên, trên bàn ăn là ba con
tôm to mà cô bé vừa lột xong, lúc nghe thấy tiếng bước chân ở trên lầu, Connor
đang lột vỏ còn tỉ mi bỏ đi đường chỉ đen ở lưng tôm.
Chạy nửa vòng quanh bàn, Connor đi đến trước mặt Dis, để đĩa trước mặt Dis,
nói:
“Ông cố, ăn tôm.”
Dis nhìn Connor đứng ở trước mặt mình, một tiếng kêu này ngỡ như kéo Dis về
cái bữa chiều kia khi Karen vừa thức tỉnh mà gọi mình “ông nội”.
Những gì đáng yêu luôn luôn dễ dàng làm động lòng người, nhất là Karen còn
chính thức xác nhận thân phận của Connor.
Rốt cục,
Dis cười.
Dis chưa từng che lấp sự thiên vị trên thái độ đối xử với người nhà của mình,
nhưng đây cũng phải là hẹp hòi, bởi vì định nghĩa của ông ta đối với thân phận
người nhà rất rộng lớn.
Dis đưa tay, cầm một con tôm, cắn một cái:
“Cám ơn con, Connor.”
“Ha ha, con sẽ tiếp tục lột cho ông cố.”
Connor có chút xấu hổ nhẹ nhàng uốn éo người, nhưng không có cúi đầu xuống,
mà là để nụ cười của mình hiện lên rất rõ ràng.
Con Cốt Long nhỏ quái gở đã từng bị giam giữ trong xe tù kia dưới sự nuôi
dưỡng giáo dục của Pall không chỉ trở nên lạc quan sáng sủa, còn hiểu cách làm
sao để được yêu thương.
Đây không phải do áp lực sinh tồn, mà là vì mong muốn cuộc sống càng tốt đẹp
hơn.
Bởi vì cô bé biết, Karen là sẽ không quản, bà ngoại cũng không quản được,
Mason và Mary chỉ có thể làm cho mình thêm một bữa xế để ăn… bọn họ đều
không thể ngăn cản bước chân kinh khủng đang không ngừng đến gần của chị
Pall.
Nhưng chỉ cần một câu nói của ông lão trước mặt thì sẽ có thể cứu vớt mình ra
khỏi bể khổ bài tập.
Thấy trên mặt cha xuất hiện nụ cười, tất cả đều phát triển theo tình thế bình
thường thì trong lòng Mason, Mary và Winnie cũng đều thở một hơi dài nhẹ
nhõm, bọn họ còn lo lắng rằng cha sẽ để ý đến màu tóc của Connor.
Mason cười nói: “Thật sự là rất nhanh, nhà Inmerais chúng ta cũng đã có đời
thứ tư.”
Dis hỏi: “Minna đâu?”
Minna không nghĩ tới mình sẽ bị ông nội gọi tên, trong lúc vội vàng mà làm rơi
cái nĩa: “Ông nội, ta nghe lời anh Karen nói, muốn tiếp tục đi học.”
Mary nói tiếp: “Đúng vậy, cha, thành tích của Minna cực kỳ tốt, chúng ta vốn
định đưa Minna đi đại học vào tháng sáu năm sau.”
Karen nói; “Vậy thì rất tốt, để con sắp xếp.”
“Không, không cần, không cần, Karen, cháu đã về rồi thì cứ yên tâm ở trong
nhà.”
Chú Mason cảm thấy mình đứa cháu này càng lúc càng giống mình, không chỉ
lớn lên đẹp trai mà giọng điệu mạnh miệng ngay cả khi đã nghèo túng cũng đều
giống nhau như đúc.
Lúc trước khi hắn đầu tư thất bại mà mặt mũi xám xịt quay trở về nhà cũng
thường xuyên nói muốn giúp giới thiệu cho bạn bè đến thủ đô để làm việc.
“Lunt thì sao?”
Dù cho có chị mình làm màn mở đầu, nhưng lúc đến phiên mình, Lunt bị dọa
đến nỗi nói lắp bắp:
“Cháu…cháu… cháu cũng muốn…học lên thêm!”
Mary nói: “Bọn con đã tiết kiệm chi phí cho Lunt.”
Thành tích học tập của Lunt kém hơn chị mình nhiều lắm, muốn học đại học tốt
thì trên những phương diện khác phải trả giá lớn hơn.
Cuối cùng Dis nhìn về phía Chris, mặt Chris đỏ lên: “Cháu cũng đi học.”
“Ừm.” Dis lên tiếng, giống như là hoàn thành một nhiệm vụ không nặng bên
này không nhẹ bên kia, cúi đầu xuống, tiếp tục dùng cơm.
Bọn nhỏ đều thở phào một cái, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Thật ra thì đối với bọn trẻ con trong nhà thì có đôi khi bọn chúng càng muốn
trưởng bối hướng mắt nhìn về những thành viên khác ưu tú hơn mà cũng không
muốn cái gì gọi là ơn huệ cùng bình đẳng, vì như vậy sẽ mang đến cho bọn
chúng áp lực rất lớn.
Đúng vậy, mặc dù cả ba đều được cha mẹ bảo rằng, bây giờ anh Karen “Cực kỳ
nghèo túng”, nhưng bọn họ vẫn cho rằng Karen là người ưu tú nhất.
Richard đang ở xa tận thành phố York rất đồng cảm với điều này.
Lúc này Dis nói: “Hương vị không ngon như trước.”
“A, vậy sao, sao con cảm thấy ăn rất ngon mà, Karen đi rồi, con và Winnie cũng
làm những món mà Karen trước đó từng nấu, nhưng đều không ngon bằng
Karen, đúng không Winnie.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Cô Winnie lập tức phụ họa.
Karen đáp: “Nhiều việc bận rộn ít khi nấu cơm, nên cũng không ngon như
trước.”
Connor nói: “Đều là do chị hầu gái nấu, Karen dạy cho.”
Chú Mason thở dài, ai, đứa trẻ đáng thương, đến trang viên của người ta còn
phải cùng xuống bếp nấu cơm với hầu gái, trong khoảng thời gian này đã sống
uất ức dường nào đây.
Chỉ có thể nói, người nhà Inmerais nhìn trang viên Ellen, và người của trang
viên Ellen nhìn nhà Inmerais, là hai loại góc nhìn hoàn toàn khác biệt.
Dis vẫn giống như trước đây, sớm buông bộ dao nĩa xuống:
“Ta ăn xong, các ngươi cứ ăn tiếp.”
Nói xong, Dis đứng dậy, đi đến cầu thang.
Karen cũng lập tức đứng người lên: “Ta đi pha trà cho ông nội.”
Sau đó, cũng đi lên lầu theo.
Chờ đến khi hai người đã rời khỏi, không khí trên bàn ăn rõ ràng dễ chịu hơn.
Mason nhìn Mary:
“Mary, em mau bóp anh một cái xem, anh cảm thấy bây giờ mình đang nằm
mơ, Karen trở về, cha tỉnh lại, em có biết không, lúc bình thường ta nằm mơ
cũng không dám cùng mơ cả hai chuyện!”
Mary dùng sức bóp mặt Mason một cái, bóp ra một cái dấu đỏ tươi, mong đợi
hỏi:
“Đau không?”
“Đau, rất đau.”
Mary thấy thế, lại bóp mạnh một cái ở chỗ thịt mềm ngang eo của Mason.
“Ôi, anh nói là đau rồi mà!”
Mason trực tiếp nhảy dựng lên từ trên ghế.