Thím Mary sẽ chỉnh chu lại râu tóc và móng tay cho ông nội định kỳ; mỗi ngày
cô Winnie đều sẽ ủi các loại quần áo thích hợp để ông nội thay; bất kể công việc
bận bịu ra sao, chỉ cần thời tiết phù hợp thì chú Mason đều sẽ dành ra chút thời
gian đẩy xe lăn đưa ông nội đi ra ngoài tản bộ.
Sau khi Minna, Lunt và Chris tan học, cũng tới trong phòng ngủ để kể cho ông
nội nghe những chuyện thú vị ở trường.
Nhờ mọi người trong nhà dốc lòng chăm sóc và nỗ lực, lúc ông nội tỉnh lại,
Karen trông thấy người đi xuống từ trong lầu hoàn toàn là Dis trong trí tưởng
tượng của mình.
Giống như là có một bàn tay mang theo thời gian cấm kỵ, nhẹ nhàng phẩy qua,
trong lúc hoảng hốt Karen như chìm vào ảo giác, ngỡ như mình cũng chưa từng
rơi nhà, mà Dis, cũng chưa từng ngủ say.
Giống là một ngày bình thường nào đó vào mấy năm trước, mình chuẩn bị bữa
ăn cho mọi người như bình thường, ông nội theo thường lệ mà xuống dùng cơm
vào lúc này.
Có đôi khi đời người là kỳ diệu như vậy, mọi người luôn luôn hối hả hướng về
phía trước, đến khi hối hận mới nhìn lại phía sau.
Karen nhắm mắt lại, rồi lại mở ra trước khi khoé mắt ướt sắp ngưng tụ thành
giọt, tiếp tục duy trì gương mặt mỉm cười.
Khóc sướt mướt khi gặp mặt, có thể sẽ rất hợp với tình huống bây giờ nhưng lại
không thích hợp với hai ông cháu này.
Bên trong bọn họ thực chất đều là tính cách kiêu ngạo, càng quen thuộc với việc
lấy bản thân làm trung tâm, để người xung quanh vờn quanh.
Lão sư tử tỉnh dậy từ giấc ngủ say, khi sư tử trẻ tuổi trở về sẽ không bước đến
để liếm lông nhau một cách thân thiết, sẽ chỉ vô thức đứng thẳng cơ thể lên,
biểu hiện ra sự trưởng thành và hùng tráng của mình cho lão sư tử thấy.
Dis đi xuống lầu, bước đến trước mặt Karen:
“Trở về rồi?”
“Ừm, trở về.”
Dis nhẹ gật đầu, đi đến trước vị trí của mình, ngồi xuống, trước người đã bày
sẵn bát đĩa từ lâu.
Chú Mason đứng dậy hỏi: “Cha, để ta đi mời bác sĩ đến nhà để kiểm tra cơ thể.”
“Không cần.”
“Được rồi, cha.”
Giống như khi trước, không người nào trong nhà này dám ngỗ nghịch với ý của
ông nội.
Karen cũng ngồi xuống, cô Winnie vốn còn cố ý để lại một chỗ trống bên cạnh
sát với chỗ ngồi của Connor, nhưng Karen lại rất tự nhiên đi đến phía đối diện
ông nội mà ngồi xuống.
Bàn ăn trong phòng ăn của nhà Inmerais là hình bầu dục dài, mặc dù xa không
có to như cái bàn ăn trong lâu đài cổ của trang viên Ellen, nhưng nếu như là
trước kia khi Dis ngồi ở một đầu thì sẽ không ai sẽ đi ngồi ở một đầu khác của
cái bàn.
Đây không phải là do cấp bậc lễ nghĩa gì, chỉ đơn giản là không có ai trong nhà
muốn đối mặt trực diện với áp lực từ ông nội.
Sau khi Karen ngồi xuống mới phát hiện hình như mình ngồi sai vị trí, không
phải anh cố ý, mà là thói quen tạo thành sau khi địa vị lên cao.
Cô Winnie mang bát đĩa đến trước mặt Karen, Karen cũng không đứng dậy đổi
chỗ ngồi.
Ông nội tỉnh vốn nên là lúc mà mọi người trong gia vui vẻ nhất, nhưng khi ông
nội xuất hiện trong phòng ăn thì lại mang đến cảm giác áp lực.
Trước kia mỗi lần Dis đều dùng bữa xong sớm rồi đứng dậy đi lên lầu, để cho
mọi người trong nhà có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng mà lần này, mọi người ngược lại là rất hưởng thụ loại không khí áp lực
này, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt, xem xét trên phương diện khác thì
thật ra đây là một trụ cột ổn định của gia tộc.
Dis nhìn về phía Mary, Mary lập tức ngồi thẳng người.
Lúc nãy khi Dis xuống lầu, thím Mary vui đến phát khóc, từng tiếng phàn nàn
“Bất công” kia là dựa theo cảm xúc bình thường của cô.
“Mary, vất vả cho con.”
“Cha, xin ngài không nên nói như vậy, đây đều là việc mà con phải làm.”
Chú Mason cũng hơi ngồi thẳng lưng lên một chút, giống như là một đứa bé
đang chuẩn bị được khen ngợi.
Nhưng Dis chỉ cảm ơn Mary, không có tiếp tục cảm tạ Mason và Winnie.
Đợi đến khi cầm lấy dao nĩa, nói:
“Ăn cơm đi.”
Lúc này mọi người mới cùng nhau bắt đầu dùng bữa.
Dis cúi đầu, cắt một khối bò bít tết đưa vào trong miệng, nhai nhai rồi nuốt đi,
lúc cắt miếng thứ hai, mở miệng hỏi:
“Sống có ổn không?”
Không có hỏi cụ thể là ai, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu là đang hỏi
cháu trai trưởng của mình.
Karen đang dùng thìa uống canh cá, sau khi đặt thìa xuống, đáp:
“Sống rất tốt.”
“Ở bên ngoài có quen không?”
“Ngoại trừ tương Wien ra thì mọi thứ đều cực kỳ quen thuộc.”
“Phong cảnh bên ngoài có đẹp mắt không?”
“Đẹp mắt, nhưng không sánh bằng trong nhà.”
Đây là màn giao lưu đơn giản giữa hai ông cháu, nhưng ở trong mắt những
người khác trong nhà thì giống như Karen đang cố ý nói lời dễ nghe để trấn an
cho ông nội vừa tỉnh dậy.
Cô Winnie lo lắng nếu tiếp tục hỏi thì Karen sẽ lộ tẩy, nên chủ động chuyển chủ
đề đi trước, cô dùng cánh tay nhẹ nhàng ôm sau lưng Connor, cười nói với Dis:
“Cha đoán xem cô bé này là ai?”
Dis tiếp tục cắt miếng bít tết, cũng không ngẩng đầu lên nói:
“Nó là ai?”
Cô Winnie đáp: “Đây là con gái của Karen và tiểu thư Ellen, là chắt của cha.”
“A, vậy sao.” Vẻ mặt của Winnie thoáng có chút xấu hổ, Mason và Mary ngồi
bên cạnh cũng cùng nhìn nhau, cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết thì cha sẽ không
lạnh lùng như vậy với con của đứa cháu mà mình yêu thích nhất.
Nguyên nhân rất đơn giản, Dis có thể nhìn ra, đây là một con Cốt Long huyết
mạch vô cùng thuần khiết cao quý.
Đối tượng kết hôn mà Dis sắp xếp là người.
Mà cũng tuyệt không có khả năng là bán long do Karen và một Long nữ khác
sinh ra, bởi vì huyết mạch bán long không có thuần khiết đến như vậy.
Dis bởi vì ngủ say cho nên trên phương diện “thông tin” còn không bằng
Rasma.
Nhưng bởi vì Karen từng đuổi theo sát thủ đến thành phố La Giai, cho nên ông
ta rõ ràng cháu của mình sớm đã đi lên con đường tín ngưỡng, mà Rasma lại
thường xuyên cầm mấy tờ báo cũ đến trước mặt mình đang ngồi trên xe lăn mà
lớn tiếng phàn nàn.
Theo lý thuyết thì sau khi tỉnh dậy, chuyện thứ nhất mà Dis làm hẳn là gọi
Karen lên phòng ngủ hoặc trong phòng sách để hỏi thăm tình hình thực tế bây
giờ;
Bên ngoài, có 12 cột sáng, pháp thân của Rasma đã phong tỏa Cánh Cổng Trật
Tự;
Có thể nói, tình huống vô cùng nguy cấp, cục diện đã sụp đổ đến tình trạng
không thể tệ hơn, cần nhanh chóng ra mặt giải quyết.
Nhưng những chuyện mà hai ông cháu này làm đối với cục diện bây giờ đều là
nhất trí.
Sau khi về nhà thì Karen vào phòng bếp để nấu ăn, sau khi Dis tỉnh lại thì
xuống lầu để dùng bữa trước.
Trong mắt bọn họ, cùng ăn một bữa cơm đoàn viên với gia đình mới là chuyện
quan trọng nhất.
Chuyện lớn bằng trời thì cũng phải chờ sau bữa ăn rồi nói.