Số 13 Phố Mink

Chương 2979: Thức tỉnh (4)




Chùm nho trên dàn đều tách ra rồi hội tụ về hướng Rasma, dung nhập vào trong

cơ thể của hắn, Rasma ngẩng đầu, khí tức của hắn nhanh chóng tăng vọt, một

mảnh vỡ Thần cách đã ngưng tụ ra trước ngực của hắn. Hắn nói không sai, hắn

quả thật đã cố ý áp chế tiết tấu.

Đây là vì nể mặt Dis.

Đồng thời, hắn cũng cực kỳ hi vọng có thể trông thấy hình ảnh Karen xuất hiện

trên tin tức trong bài báo cũ nào đó, viết rằng ngôi sao chính trị đang lên của

Trật Tự Thần Giáo này đã bỗng nhiên mất tích.

Đáng tiếc, hiện thực nhưng không có phát triển theo hướng mà hắn hy vọng,

vậy thì cũng không trách được ai.

Khí tức thần thánh tràn ra bốn phía tựa như thuỷ triều, quanh thân Rasma được

những sợi tơ màu vàng kim quấn quanh, hắn siết chặt nắm đấm, pháp thân to

lớn phía sau cũng siết chặt nắm đấm. Một Cánh Cổng Trật Tự trang nghiêm,

xuất hiện trên không trung.

Thời gian trôi qua vài năm, Cánh Cổng Trật Tự lại xuất hiện ở khu vực này.

Rasma nhìn về phía Wilker: “Ta sẽ để Trưởng Lão Thần Điện chúc phúc cho

ngươi, học trò của ta, mặt khác, Đại tế tự nhiệm kỳ này, hắn thiếu ta một ơn huệ

lớn bằng trời, ta cũng sẽ để hắn đền bù cho ngươi.

Đây đều là những gì ta thiệt thòi ngươi.

Bây giờ thầy của ngươi phải đi làm việc, ta sẽ để ngươi nhìn một chút cái gì

mới thật sự gọi là sức mạnh.”

Rasma biến mất tại chỗ, hắn lên đến không trung, pháp thân to lớn của hắn

vươn hai tay ôm lấy Cánh Cổng Trật Tự.

Uy hiếp lớn nhất mà Dis dành cho Thần Điện Trật Tự đó là hắn có thể thông

qua Cánh Cổng Trật Tự tiếp dẫn, bỏ qua tất cả phòng ngự, tiến sâu vào trong

Thần Điện.

Đây là quy tắc được định ra từ lúc Thần Điện được sáng lập, là nghi lễ dành cho

Trưởng Lão Thần Điện, nhưng người thành lập cũng không ngờ tới ở đời sau sẽ

sinh ra một người như vậy, lợi dụng nó để uy hiếp Thần Điện, uy hiếp toàn bộ

Thần Giáo.

Hiện tại, Cánh Cổng Trật Tự bị pháp thân của Rasma phong tỏa ngăn cản,

tương đương với đã cắt đứt khả năng Dis lại lợi dụng loại phương thức này để

uy hiếp Thần Điện.

Wilker đứng trong sân của giáo đường, ngẩng đầu, nhìn lên Rasma trên trời.

Rasma trang nghiêm thần thánh như vậy, theo lý thuyết thì người học trò như

mình lúc này hẳn phải cảm thấy vô cùng tự hào từ trong nội tâm, nhưng Wilker

lại tự hào không nổi, chỉ là rất bất đắc dĩ thở dài:

“Thầy à, ngài thậm chí không bằng một con chó bên cạnh Bộ trưởng của chúng

ta.”



“Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!”

Trong chớp mắt khi Cánh Cổng Trật Tự bị phong toả, từng cột sáng to lớn rủ

xuống từ màn trời xuất hiện ở thành phố La Giai

“1,2, 3,4, 5, Siti, 7,8 …12 meo.”

Trên bệ cửa sổ, Pall đang rất hưng phấn mà đếm số lượng.

Thực tế là vì để giải quyết sự kiện phố Mink, Thần Điện bỏ hết cả tiền vốn mà

điều động rất nhiều Trưởng Lão Thần Điện hơn so với tin tức nhận được ban

đầu.

Không tính Rasma thì bên ngoài đã có tận 12 vị giáng lâm nơi này!

“Mặc kệ có bao nhiêu vị, Siti là đứng thứ sáu, ha ha meo.”

Kevin đứng lên, dùng tay chó, đẩy cửa sổ ra, nó dùng đầu chó, nhẹ nhàng cọ

vào Pall, Pall hiểu ý, đi tới trên lưng của nó.

“Chó ngu à, ta cảm thấy kích động quá meo, lần này, ta thật sự không cảm thấy

có chút sợ hãi nào cả.”

Kevin kiêu ngạo mà nâng đầu chó lên, giơ hai chân trước giống như là một con

chiến mã cao ngạo đang đáp lại vị kỵ sĩ ngồi trên lưng mình.

Vào kỷ nguyên trước hắn chỉ có thể trơ mắt người tựa như chị của mình đi sâu

vào biển cả;

Kỷ nguyên này, hắn đã có được đủ sức mạnh, bảo vệ người em gái mới …ánh

trăng mới.

Hiện tại, chỉ cần Karen ra lệnh.

Sau đó,

Hắn sẽ để thế giới này cảm nhận lại được sự rung động mà Thần linh mang đến!



Xe taxi chạy vòng vòng rất lâu, sau khi chạy hết 200 Rael còn chạy thêm 50

Rael nữa.

Cuối cùng, xe ngừng lại trước cổng căn biệt thự số 13.

Trong tay Neo cầm điếu thuốc, thò đầu ra ngoài cửa xe, nhìn về phía cột sáng

uy nghiêm mạnh mẽ nhất trong số những cột sáng kia.

“Hô…”

Sau khi phun ra một hơi khói thuốc,

Neo cười nói: “Này, Ukunga, nhanh, gọi cha đi!”



Karen đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, nhưng anh vẫn không có gì hoảng loạn

mà bưng cánh cá vừa hầm xong lên bàn, thậm chí rót giấm vào trong từng đĩa.

Sau đó, anh đi đến cửa phòng bếp, ở đó có một sợi dây thường, trên đầu sợi dây

buộc một cái chuông.

Karen nhớ lại cảnh lúc mình ở nhà mỗi lần làm xong cơm kéo lục lạc gọi mọi

người, đó là khoảnh khắc tràn đầy hạnh phúc và sự thỏa mãn.

Ánh nắm lấy sợi dây thừng, khi tiếng chuông trong trẻo vang lên, Karen hô:

“Ăn cơm!”

Người nhà và đám trẻ con đi từ lầu một lên lầu hai, tất cả mọi người ngồi vào vị

trí quen thuộc, nhìn xem một bàn lớn đầy đồ ăn mà cảm thán.

Chú Mason thì càng vui mừng nói: “Ha ha, Karen, thế mà cháu còn cố ý chuẩn

bị cá trích đóng hộp cho chú!”

Đúng lúc này, trên lầu ba có tiếng đóng cửa, ngay sau đó, tiếng bước chân vang

lên phía trên trần nhà.

Đám người mới đầu không để ý, sau đó thím Mary bỗng nhiên hỏi một câu: “Ai

ở phía trên?”

Mọi người bắt đầu dùng ánh mắt để đếm số người, phát hiện người nhà đều

ngồi ở chỗ này, dù Minna nói chờ một lúc nữa sẽ có khách nhân đến thăm thì họ

cũng sẽ xuất hiện ở dưới lầu một trước mà không phải ở lầu ba.

Lập tức, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Tất cả mọi người, đều hướng ánh mắt ném đến chỗ cầu thang lầu ba, ngừng thở,

bắt đầu thấp thỏm, cũng bắt đầu chờ mong.

Karen chạy tới bậc thang, đứng chờ sẵn.

Trên bệ cửa sổ lầu ba, lúc trước Kevin còn vô cùng oai hùng bỗng nhiên nhanh

chóng quay người một cái, hướng mặt về cửa phòng ngủ.

Sau khi nhìn thấy bóng người kia,

Thần linh cao quý,

Cũng không tự giác mà cúi cái đầu trọc kiêu ngạo xuống:

“Gâu…”

Bóng người kia, rốt cục xuất hiện ở cầu thang, bắt đầu đi xuống. Thím Mary

không kiềm chế được tuyến lệ, tựa vào trong lòng chồng mình, vừa khóc vừa

đánh lên ngực Mason, oán giận nói:

“Hu hu… em đã bảo là cha bất công mà, bất công, bất công! Bất công anh cả,

bất công cho cháu trai trưởng, quá rõ ràng, thật là quá rõ ràng!”

Mason cũng là vừa khóc vừa phụ họa nói:

“Đúng vậy, bất công, cháu trai trở về thì ông ấy tỉnh lại ngay.”

Karen hít sâu một hơi, mặt mỉm cười, nói với người trên cầu thang:

“Ông nội, tất cả mọi người đã đến, chỉ còn chờ ngài.”

Nơi nghĩa trang.

Những quyển bút ký đang không ngừng lật trang, từng sợi tơ vàng kim bắt đầu

vờn quanh bia mộ.

Hoven đã chết rồi, sau khi hắn lại từng được thức tỉnh, cho dù trong mắt của tín

đồ Trật Tự thì lão cũng đã là chết đến mức không thể nào hoàn toàn hơn, ngay

cả vật liệu linh tính đều không phải.

Nhưng mà, có vài người còn sống, nhưng đã chết; có vào người chết rồi, nhưng

họ vẫn còn sống, lão sống trong sách mà mình viết ra.

Hoven là cộng tác của Dis, là bạn lâu năm từ lúc trung niên.

Lão từng “Nhìn trộm đi” bút ký tư nhân của Thần Nguyên Lý, lão từng bị trận

pháp sư cao siêu như Piro tôn làm “Thầy”, lão từ bỏ địa vị và danh lợi trong

giáo, lão chỉ là một thần bộc bình thường.

“Ầm!”

Một cái tay, xuyên thủng nắp quan tài, cũng xuyên thủng qua mặt đất lấp phía

trên, nhô ra ngoài mộ.

Bên trong,

Có tiếng mắng:

“Thằng nhóc chết tiệt, còn có một người ông nội đang nằm ở đây đấy!”