Số 13 Phố Mink

Chương 2973: Người nhà (1)




Với cường độ linh hồn bây giờ của Karen cho dù nằm ở trên ghế ngủ trưa, thì

cũng có thể vừa lúc tiến hành bao trùm hơn một nửa thành phố La Giai.

Cho nên, lúc chú Mason vừa đón khách ra khỏi viện dưỡng lão thì đã bị Karen

khóa chặt.

Karen là cố ý đi đường này, bởi vì anh rõ ràng, chú Mason lái xe về phố Mink

thì chắc chắn sẽ đi qua nơi này.

Nhưng cho dù đã sớm nắm bắt được hành tung, nhưng khi chiếc xe tang kia

chạy qua từ bên cạnh mình vẫn để Karen cảm nhận được một chút sự kinh ngạc

và bối rối.

Chiếc xe tang với nhãn hiệu này đã mua từ lúc trước khi Karen rời nhà, sau mấy

năm nhìn vào nó vẫn thấy rất mới, ngay cả cái lớp màn trùm ở ngoài thân xe

còn không bị xé, vẫn còn mang theo nhãn hiệu dán vào trên xe.

Karen vốn có thể ngoắc tay, cũng có thể la lên, nếu như anh muốn, thậm chí có

thể ngồi trong xe tang chỉ trong nháy mắt.

Thế nhưng giơ tay lên, miệng cũng mở ra, lại không vung được, cũng không

phát ra âm thanh.

Một loại cảm xúc khiếp sợ, tự nhiên sinh ra.

Anh cực kỳ sợ hãi rằng khi mình chủ động đi qua chào hỏi thì chiếc xe tang kia

sẽ tiêu tán, sau đó phát hiện đây chỉ là một giấc mộng, là một huyễn cảnh, là

một lần thí luyện.

Trong quá khứ đã trải qua những việc tương tự rất nhiều lần, anh cũng đã quen

với việc chặt đứt khỏi những thứ có thể để mình chìm đắm vào này.

Bởi vì quá mức khát vọng, vào lúc có thể chạm tay đến mới có cảm giác không

chân thật như vậy, tràn ngập cảm giác lo được lo mất.

“Kít...”

Phía trước, chiếc xe tang đang chạy bỗng nhiên thắng gấp một cái, xe lướt thêm

một đoạn rồi mới dừng lại,

Karen cười, xem ra chú Mason đã trông thấy mình.

“Connor, chờ một lúc nhớ gọi chú, chú ấy là một trưởng bối rất tốt.”

“Ừm.” Connor gật đầu.

Chân của Pall nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên đầu Connor, đây là đang nhắc

nhở Connor nói chuyện.

Thời gian ở cùng lâu, giữa hai bên cũng thật sự là quá quen thuộc, cho nên Pall

rất rõ ràng nên làm như thế nào ở trong những thời điểm đặc biệt để có thể

khiến cho Karen càng cảm thấy dễ chịu.

Connor hiểu ý, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói:

“Chiếc xe kia trông đẹp quá!”

Karen nhẹ gật đầu, khẳng định nói: “Đúng vậy, đây là chiếc xe tốt nhất trên

đời.”

Mới đầu, trong nhà dùng một chiếc xe tang cải tiến, rất không tiện, về sau mua

sắm chiếc xe tang chuyên nghiệp bản mới này.

Karen còn nhớ rõ xe mới rất tốt, lần đầu tiên mình ngồi ở chỗ ghế lái, cảm giác

hai tay nắm trên vô lăng được phủ bởi da thật.

Sự yêu thích dành cho xe tang cũng sinh ra vào lúc này.

Có lẽ ở trong mắt của thế tục, xe tang đại diện cho sự xúi quẩy, lúc gặp ở trên

đường thậm chí sẽ vội vàng phun ra một bãi nước bọt; nhưng trong mắt Karen,

nó là biểu tượng cho sự trang nghiêm, càng là cần câu cơm của gia đình mình.

Dựa vào nó, sau khi chú Mason đầu tư thất bại mới có thể chống đỡ cho gia

đình, sau khi cô Winnie ly hôn mới có thể có được sự che chở, đứa cô nhi

không còn cha mẹ như mình và các em họ mới có thể sống yên ổn.

Xe tang bắt đầu quay xe, nhưng sau khi quay được một quãng thì bỗng nhiên

ngừng lại, sau đó xe tang tăng tốc chạy về phía trước, rất nhanh đã biến mất ở

cuối phố.

“Ồ...”

Connor đã chuẩn bị xong gương mặt đáng yêu để chào chú thì trừng mắt nhìn:

“Mắt của chú bị cận à?”

Pall ngáp một cái, nói: “Lúc chọn cổ phiếu thì đúng như vậy meo.”

Connor: “Vậy chú và Kẻ ham vui có lẽ rất có tiếng nói chung,”

“Đúng meo, đến lúc đó có thể cho bọn hắn bày ra một bàn ở trên nóc nhà.”

...

“Ngài Mason, ngài sao vậy, người kia giống như thật sự là thiếu gia Karen đấy,

mặc dù đã không gặp mấy năm, nhưng ta vừa nãy cũng nhìn kỹ … ta nhìn thấy

con chó vàng kia trông rất quen mắt!”

“Đó là Karen, Karen nhà chúng ta trở về, ha ha ha!”

Mason vừa cười vừa giẫm mạnh lên chân ga.

“Thế nhưng mà ngài Mason, bây giờ ngài đang làm gì thế?”

Mason dùng sức hít vào một hơi, nói: “Chúng ta kiểm tra cái căn nhà mà chúng

ta từng giúp Karen vay mua thông qua chi nhánh ngân hàng ở đây...”

“Ta nhớ thiếu gia Karen trả trước tiền vay, lúc ấy phu nhân Mary còn rất vui vẻ

gặp ai cũng kể.”

“Đúng vậy, nó trả hết tiền vay nhà, nhưng về sau chủ nhà đổi người, nó lại bán

nhà đi.”

“A, tại sao có thể như vậy…”

Lúc đầu, căn phòng chung cư đầu tiên của Karen đúng là vay tiền mua, về sau

vì giảm bớt áp lực trong nhà thì Karen đã trả hết khoản vay trước.

Về sau, Karen dọn nhà mấy lần, đầu tiên là vào Nhà tang lễ Pavaro ở, sau đó là

chung cư cho nhân viên của Đòn Roi Kỷ Luật, bây giờ thì là toà lâu đài trong

kết giới của Bộ kỷ luật, ban đầu bộ kia chung cư, đã bị Healy mua lại cho người

nhà mình ở.

Alfred vốn là muốn giao cho Healy, nhưng Healy lấy tiền lương tiết kiệm được

của mình ra kiên trì muốn mua, mới đầu cô muốn để em trai mình đứng tên,

nhưng Alfred nói đãi ngộ nhân viên mua nhà có thể giảm giá hai mươi phần

trăm, để những người khác đứng tên sẽ không giảm giá, lúc này Healy mới

đứng tên.

Việc này Alfred còn từng có lần cố ý kể cho Karen nghe.

Nhưng bởi vì Karen rất ít khi liên lạc về nhà, cho nên để cho chú thím ở Ruilian

hiểu nhầm, bọn họ thông qua con đường của mình để cố gắng thăm dò tin tức

của Karen, sau khi biết chủ hộ đổi tên, chỉ xem là Karen bán nhà để trả khoản

vay.

Về phần Karen trong mấy lần liên lạc về nhà đều nói mình sống rất tốt, sinh

hoạt rất giàu có, trong mắt của trưởng bối thì hoàn toàn là cố ý “Tốt khoe xấu

che”. Thật ra từ lúc ban đầu thì chú Mason đã không đồng ý sự sắp xếp của cha

mình, để Karen đi theo người nhà Ellen đến Wien, mặc dù hắn biết nhà Ellen rất

có tiền, có một cái trang viên to và rất nhiều sản nghiệp ở Wien.

Nhưng Mason rất rõ ràng, hôn nhân mà điều kiện hai bên chênh lệch quá lớn,

thường rất khó giữ được hạnh phúc.

Hắn không muốn cháu của mình ở nước ngoài chịu khổ bị bắt nạt, hắn càng

muốn để cháu trai ở nhà, cùng hắn kinh doanh Nhà tang lễ, dù sao điều kiện gia

đình ở đây cũng không tệ, cháu của mình lại rất đẹp trai giống như mình lúc trẻ,

đến lúc đó tìm một người vợ giống như thím của nó, sống cuộc sống hạnh phúc

mỹ mãn thì cũng tốt.

“Ron, ngươi trông thấy quần áo trên người Karen rồi sao?”

“Nhìn thấy, một cái áo choàng trông rất bình thường…”

Dưới sự dẫn dắt của chú Mason thì Ron cũng tiến vào trạng thái phân tích, “A,

đúng vậy, quần áo của thiếu gia Karen xem có vẻ rất rẻ tiền, còn có chút không

vừa người, bé gái bên cạnh tóc màu trắng, không phải là bị bệnh chứ?

Ta nghe nói, có vài loại bệnh đặc biệt không chữa được thì tóc sẽ biến thành

màu trắng.

Còn có con chó kia, lúc ra ngoài còn rất tốt, bây giờ ngay cả đầu cũng trọc.

Ai,

Xem ra,

Thiếu gia Karen sống không được tốt lắm.”

Thật ra trên người Karen mặc bộ thần bào được Người Cầm Roi tặng cho, bên

trong còn có Thiên Mị, nếu đem ra chợ đen bán thì tuyệt đối là món đồ hiếm có

tạo nên sự chấn động

Nhưng lúc ở trong thế tục thì Karen sẽ hoán đổi trạng thái thần bào, để nó trông

có vẻ phổ thông.

Mà hình thức truyền thống của thần bào đặt trong mắt Ron thì là không vừa

vặn, có lẽ cũng chỉ có bộ đồ vest bó sát màu đỏ mới có thể để cho hắn cảm thấy

cao cấp.

Mason nói: “Cho nên vừa nãy ta không thể gặp nó, nó sống ở ngoài không được

tốt, lăn lộn ngoài xã hội không nổi mới về nhà, áp lực vốn là rất lớn, tính cách

đứa cháu này của ta từ trước đến nay rất háo thắng, cũng đã chuẩn bị xong lí do

để thoái thác, việc ta cần phải làm là bây giờ mau chóng về nhà, nói chuyện này

cho đám người Mary, để bọn họ chuẩn bị trước để phối hợp cho tốt, mà không

phải nửa đường ngẫu nhiên gặp để nó cảm thấy xấu hổ.

Nói không chừng, nó đã thuê quần áo, chuẩn bị thay rồi mới vào trong nhà?

Nói không chừng, nó đang dự định đi bộ thêm một quãng, đến gần nhà hơn rồi

mới đón xe về để tiền xe rẻ hơn một chút chăng?

Ai, Karen đáng thương.”

“Ngài Mason, ngài thật sự là một người trưởng bối rất tốt.”