“Không được ầm ĩ.”
“Được rồi.”
Sau khi phát liên tục ba bài hát, Alfred ngừng lại, hắn dùng một tay nhẹ nhàng
chống trên bia mộ, cười nói:
“Thật cùng giống như nằm mơ.”
Ngắm nhìn bốn phía, trong mơ hồ có thể trông thấy cột sáng như ẩn như hiện ở
nơi xa.
Tất cả mọi thứ đều thật giống như trước kia.
Quân đoàn Trật Tự đến, các Trưởng Lão Thần Điện cũng đến, không, quy mô
lần này lớn hơn rất nhiều so với lần trước, cao tầng trong Trật Tự, bất kể là Giáo
Đình hay vẫn là Thần Điện thì bây giờ hẳn là đều chú ý đến phản hồi từ nơi này.
Thế nhưng tâm tình cũng đã không còn giống trước. Lần trước thiếu gia bị lão
gia Dis giữ ở trong thư phòng, mình thì quỳ ở chỗ này nơm nớp lo sợ nhìn xem
lão gia Dis ngưng tụ mảnh vỡ Thần cách phong ấn Tà Thần…
Lần này, thiếu gia chủ động trở về, mình cũng quay về rồi.
Wilker nói: “Ngài Alfred, bởi vì lần này chúng ta trở về thì chuyện sẽ khác,
chúng ta có thể trợ giúp ngài Dis.”
Alfred lắc đầu, nói:
“Thật ra cũng không có gì khác biệt, đối với lão gia Dis mà nói, chúng ta chỉ
cần không cản trở thì đó đã là sự trợ giúp lớn nhất.
Ngươi cho rằng thiếu gia trở về là muốn giúp lão gia Dis đánh nhau sao?
Ta nghĩ cho dù thiếu gia dắt Kevin trong tay thì cũng không nghĩ như vậy.
Thiếu gia chỉ muốn nói cho lão gia Dis, mình đã không còn là thứ dùng để uy
hiếp lão gia Dis.
“Ta có thể cảm nhận được, ngài rất ngưỡng mộ ngài Dis, không thua Bộ trưởng
chút nào.”
“Đúng như vậy, không sai, ta tin tưởng lão gia Dis, giống như ta tin tưởng bản
thân vậy.”
Nói xong,
Một tay Alfred chống nạnh cười nói:
“Dù sao thì ta cũng đã từng đánh nhau bất phân thắng bại với lão gia Dis!”
Gió cuốn theo những chiếc lá rơi, mang đến một vẻ tiêu điều.
Alfred chỉ chỉ Wilker, nói: “Ngươi qua đây, giúp ta phố trí một cái trận pháp
phòng ngự mạnh nhất cho đống bút ký này, cũng không thể để người khác trộm
mất.”
Wilker: “Đây có tính là gian lận không?”
“Không, đây là tâm ý của ngài Hoven dành cho ta.”
Sau khi bố trí xong trận pháp, Alfred thở một hơi dài nhẹ nhõm, đưa tay, lột tay
áo Wilker lên, để lộ ra một cái vòng tay ở bên trong.
Ở trên vòng tay có viết: “Karen. Inmerais”.
Đối với đám người bọn họ mà nói, lặng yên không một tiếng động chui vào
thành phố La Giai cũng không quá khó, bởi vì phòng ngự bố trí bên ngoài thành
phố La Giai hoàn toàn là do thiếu gia mình phụ trách, lén lút thả người nhà vào
trước cũng là việc quá đơn giản.
Nhưng sở dĩ thành phố La Giai là cấm khu của Trật Tự Thần Giáo, là bởi vì
người của các giáo hội khác bao gồm cả dị ma đều có thể tùy tiện ra vào, nhưng
chỉ có mỗi tín đồ của Trật Tự Thần Giáo là không được.
Vị Đại tế tự tiền nhiệm Rasma ở chỗ này, ngoại trừ thông qua mấy tờ báo chí
nhặt nhạnh được để biết một chút tin tức về bên ngoài thì cũng không thể có
tiếp xúc thực chất gì với bên ngoài.
Điều này cũng dẫn đến việc nhận thức thông tin của bản thân Rasma bị đứt
quãng, mà phần lớn còn là tin tức lạc hậu.
Tất cả đều là bởi vì mặc dù lão gia Dis đang ngủ say, nhưng lại có một con mắt,
mở to, nhìn chăm chú vào thành phố La Giai.
Alfred không có vấn đề, hắn trở về tự nhiên không có việc gì, nhưng những
người khác, ví như đám người Wilker, thân phận cũng có chút không thích hợp,
vì để tránh gây nên phiền toái không cần thiết, ừm, phòng ngừa việc bị xem là
những kẻ đến khiêu khích mà trấn áp thì trên tay của đám người Wilker đều
mang theo một cái vòng tay có khắc tên thật của Karen.
Dùng cái này để thể hiện cho lão gia Dis rằng mình là thuộc hạ của cháu trai
ông ấy.
“Tốt, bây giờ ta phải đến toà nhà của đài phát thanh.”
“Được rồi, ta đi cùng ngài.”
“Không không không, ngươi cần một mình đến một nơi khác, nhớ kỹ, chờ một
lúc nữa sau khi ra khỏi đây, nói với tài xe taxi, đến một giáo đường ở cuối phố
Mink, nơi đó là một địa điểm vô cùng quan trọng đối với kế hoạch, ta cần ngươi
đến đó để chiếm sớm.”
“Được rồi, ta đã hiểu, nếu như gặp phải sự chống cự thì sao?”
Alfred suy tư một chút, nói: “Ngươi có thể tiêu diệt hắn trước.”
“Đã rõ.”
Wilker lộ ra nụ cười, từ khi đại thanh tẩy kết thúc về sau, hắn nhưng là ngứa tay
cho tới bây giờ.
“Đi thôi, người trẻ tuổi, đã đến lúc chứng minh lòng thành kính của ngươi cho
thiếu gia thấy, không phải ngươi nói về sau muốn làm Người Cầm Roi sao, vậy
thì phải nhìn xem ngươi có cầm được cái roi này lên không.
“Cầm roi...”
Lúc này Wilker nói tiếp: “Vì trật tự.”
“Đi quất roi những kẻ dị đoan đi! "
Sau khi Alfred và Wilker rời khỏi nghĩa trang, đống bút ký vốn được đặt ở trước
bia mộ với vô số trận pháp phòng ngự bảo vệ, bỗng nhiên bắt đầu tự lật mở ra
giữ trời lặng gió.
Trong lúc nó lật mở thì còn làm tan rã những trận pháp bố trí phía trên.
Thời gian dần trôi qua, mỗi một bản bút ký đều bắt đầu bay bồng bềnh lên, lơ
lửng vây quanh bia mộ.
Chữ viết bên trong, cũng dần dần hiện ra ánh vàng kim;
Ánh sáng vàng bao phủ bia mộ tạo ra cảm giác thần thánh, cuối cùng thì nó
cũng đã không còn trông tương tự như những bia mộ ở xung quanh.
Một bóng người hư ảo như ẩn như hiện ở trong màn sáng.
Hắn giống như là đang đọc sách, giống như đang làm bút ký, giống như đang
nghiên cứu, giống như đang cười, giống như đang buồn khổ, giống như đang
khóc.
Bên trong ghi chép cuộc sống, là hỉ nộ ái ố của hắn;
Đồng thời,
Cũng là cuộc đời của hắn...
Nguyên Lý Thần Giáo, Giáo Đình.
Seaforth đang ngồi trên ghế, nhìn xem rất nhiều “mình” khác ở xung quanh
đang bận rộn phê duyệt văn kiện.
“Ha ha, hình như cũng không gì quá khó nhỉ.”
Seaforth vừa thưởng thức “Mình” làm việc, vừa vuốt ve sợi râu cảm thấy mọi
thứ thật tốt đẹp.
Lúc này có một người quần áo lộng lẫy vội vã đi đến, trên người hắn không
ngừng lóe ra hào quang, trực tiếp tránh đi tất cả trận pháp và kết giới.
Hắn là Thần tử của Nguyên Lý Thần Giáo, người thừa kế Thần chi nhánh
Satyrol, quản lý việc thu thập vật liệu trong giáo.
Ở trong kỷ nguyên trước, chức trách của Satyrol chính là bảo đảm các vật liệu
và ghi chép quý giá của các Thần chi nhánh khách trong giáo.
Nhịp điệu của Seaforth bị phá hư, đột nhiên, đám phân thân của hắn xuất hiện
sự hỗn loạn, bắt đầu phê duyệt văn kiện loạn xạ.
Nhất là một cái phân thân của mình thế mà lại phác thảo “Pháp chỉ tuyên chiến
với Trật Tự”.
Cái này dọa cho Seaforth lập tức đứng người lên, vung tay lên, phá hủy tất cả
phân thân của mình và đồng thời còn quét dọn cả những văn kiện kia.
“Ai….”
Muốn lười làm việc cũng không xong, ngược lại còn tăng thêm gánh nặng.
“Rốt cuộc sao hắn làm được thế, đáng chết!”