Neo ngoắc tay, bắt một chiếc xe taxi, sau đó phất tay ra hiệu Bá tước Recar và
Darien cùng ngồi vào xe.
Tài xế xe taxi hỏi: “Các vị muốn đi đâu?”
“Dừng lại ở ngoài phố Mink là được.”
“Phố Mink lớn lắm đấy, ngài có thể nói một địa điểm cụ thể không? Ví như một
cửa hiệu nào đó thì trong lòng ta mới có thể ước chừng được.”
“Ngươi cứ chạy đường vòng tuỳ ý.”
Neo lấy từ trong túi ra hai tờ Rael mệnh giá 100 đưa cho tài xe taxi.
“Được rồi, ta đã biết. Đúng rồi, các vị là từ Wien mới tới sao?”
“Đúng, không sai, chưa kịp đổi tiền.”
“Thành phố La Giai chúng ta dạo gần đây gặp phải cái thời tiết mắc toi này,
cũng sắp bằng với Wien rồi nhỉ?”
Neo quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mây đen ngoài trời dày đặc, loại cảm
giác đã sắp mưa nhưng còn chưa rơi xuống, vô cùng áp lực.
“Đúng vậy, không sai, thời tiết đều tệ hại như nhau, ta cũng đã quen rồi.”
“Ta có một người anh họ cũng sống ở Wien, hắn đi làm ở một sở giao dịch
chứng khoán thành phố York, thu nhập cực kỳ cao, cưới một vị quý tộc.”
“Mấy tên dựng lều ngủ trên đường trước cửa của sở giao dịch chứng khoán
thành phố York đều đã từng là quý tộc đấy.”
“A, là như vậy à, ta hiểu rồi, ban đầu ta còn thấy rất hâm mộ hắn đấy, ha ha.”
Bá tước Recar ngồi ở phía sau hỏi: “Vì sao chúng ta không trực tiếp đến nhà
của thiếu gia?”
Neo cũng không quay đầu lại nói: “Chúng ta xuất phát sớm hơn thiếu gia của
ngươi, thiếu gia của ngươi còn phải bố trí, sắp xếp, lúc này có bước qua khỏi cột
mốc biên giới hay không còn chưa biết, muốn đến trong nhà người ta để làm
khách thì ít nhất ngươi cũng phải chờ người ta về nhà trước chứ.
Bây giờ gấp gáp tới nhà làm cái gì?
Chẳng lẽ ngươi vội vã không chịu nổi muốn trò chuyện với vị lão gia đang ngủ
say kia à, hoặc là nói muốn giúp hắn lau lau người?”
Bá tước Recar nghe vậy, lúc này sợ run cả người, vội vàng khoát tay nói:
“Chuyện này quá đáng sợ.”
Neo cười nói: “Có đáng sợ đến thế à, vai vế của ngươi còn cao hơn cả Pall, Pall
đã nhìn vị kia lớn lên.”
Bá tước Recar phản bác: “Luận theo vai vế, mặc dù Thần Trật Tự vĩ đại đứng
trong hàng Chủ Thần vai vế thấp, nhưng người nào dám thật sự mang vai vế ra
trước mặt Thần Trật Tự? Chưa kể, vị kia … đúng là trưởng bối của Thần Trật
Tự.”
Neo nhẹ gật đầu: “Nghe rất có lý.”
Ngay sau đó Neo đưa tay mò mò về sau, gỡ cái nắp giỏ trúc mà Darien đang ôm
trong ngực, lấy ra một quả táo đỏ tươi.
Darien không nhịn được mà nhắc nhở: “Ngài ăn ít một chút, lần này ta mang
đến không nhiều đâu.”
Neo: “Ta còn tưởng rằng ngươi mang theo là để cho chúng ta ăn dọc đường
đấy.”
Darien: “Lần thứ nhất đến nhà, đi tay không cũng không ổn lắm, mang giỏ trái
cây theo thì tốt hơn.”
Neo vừa cắn quả táo vừa đồng ý nói:
“Vẫn là do gia giáo của nhà ngươi tốt.”
…
“Nào, vác giúp ta.”
“Được rồi, ngài Alfred.”
Wilker vác bản bút ký nặng nề lên trên người, mà Alfred đi ở phía trước thì trên
vai khiêng một cái radio.
Hôm nay phong cách ăn mặc của hai người cũng rất đối lập, Wilker mặc một bộ
trang phục nghiêm túc, Alfred thì là một bộ vest bó sát màu đỏ. Trong ký ức thì
đây là lần thứ nhất Wilker trông thấy ngài Alfred mặc trang phục như vậy,
không phải là không dễ nhìn, cũng không phải không tinh tế, mà là có chút
xung đột với thân phận “Người truyền giáo”.
“Ngài Alfred, trên đường ta muốn nói, hôm nay trông ngài rất có tinh thần.”
“Bởi vì hôm nay, chúng ta đều phải khôi phục dáng vẻ vốn có của mình.”
“Cái gì? Rất xin lỗi, ta nghe không hiểu.”
“Sẽ nhanh hiểu thôi, không vội.”
Sau khi hai người bước vào nghĩa trang thì dừng lại trước một bia mộ.
“Đây là ngài Hoven sao?”
“Đúng vậy, không sai.”
“Có chút không giống với trong tưởng tượng của ta lắm.”
“Vì ăn tiền hoa hồng, quản lý nghĩa trang đều muốn thống nhất kiểu dáng của
bia mộ, có cái gì không giống?”
“Chỉ là cảm thấy, hơi có chút quá bình thường, nghĩ đến việc một người ghê
gớm như thế mà được chôn cất ở chỗ này, có chút không thích ứng.”
“Nguyên Lý Thần Giáo cũng không có Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, mặc dù ta tin
tưởng rằng Trật Tự Thần Giáo chắc chắn nguyện ý mở ra cho Nguyên Lý Thần
Giáo vào nằm, ha ha.”
“Không giống nhau, Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất nhất định phải cam đoan trung thành
tuyệt đối.”
“Có gì ghê gớm đâu, dù sao phần lớn người của Nguyên Lý Thần Giáo đều
không giỏi đánh nhau, ngay cả Đại tế tự cũng đã mời Giáo tôn Nguyên Lý là
Seaforth đến Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất để tiếp tục “Dưỡng lão”.
Nhưng mà, bia mộ đúng là cùng một kiểu dáng, nhưng quan tài lại không phải.
Quan tài mà lúc trước thiếu gia chọn cho ngài Hoven là cái quan tài đắt tiền
nhất.”
“Đắt đến cỡ nào?”
“Đắt đến nỗi từ lúc kinh doanh đến giờ hình như còn chưa từng bán ra.”
Alfred chồng những quyển bút ký lên trước bia mộ, vốn định nhổ cỏ lau bia mộ,
lại phát hiện chung quanh không có cỏ dại gì, bia mộ cũng rất sạch sẽ.
Chắc là những lúc Mason đưa “khách” mới đến để “bàn giao nhà” thì đều sẽ
thuận tay thăm hỏi bia mộ người bạn tốt của cha mình.
“Ngươi nhìn xem, ở chỗ này.” Alfred chỉ chỉ một chỗ đất trống phía trước, “Lúc
trước ta là ở chỗ này ôm một con chó vàng, sau đó nhìn lão gia Dis và ngài
Hoven liên thủ phong ấn Tà Thần vào.”
Wilker: “Lúc trước ngài đứng ở chỗ này sao?”
“Không, ta quỳ.”
Wilker: “...”
Alfred học theo nghi thức do thiếu gia nhà mình khai sáng, móc từ trong túi ra
hộp thuốc lá và bật lửa, cắm một loạt thuốc lá trước bia mộ của Hoven rồi châm
thuốc.
Sau đó, chính hắn cũng ngồi xuống dựa vào mộ bia, nói:
“Quên ngài cũng không hút thuốc, nhưng đốt thuốc cũng không có gì không tốt,
thuốc lá của Lôi Đình Thần Giáo cũng có thể đuổi côn trùng.
Những quyển bút ký kia là ngài đưa cho thiếu gia, nhưng ta là người xem trước,
ta có thể từ một con dị ma đi đến ngày hôm nay, chủ yếu dựa vào sự dẫn dắt của
thiếu gia trên tín ngưỡng tinh thần, nhưng cũng không thể rời khỏi việc hấp thu
trí tuệ của ngài từ trong những quyển bút ký.
Ta rất biết ơn vì món quà của ngài, mặc dù trước đó không được ngài đồng ý.
Cho nên bây giờ ta đến để bổ sung, ta muốn làm học sinh của ngài, hi vọng ngài
có thể nhận ta.
Những bản bút ký này, ta để ở đây trước, qua một thời gian ngắn thì ta sẽ trở về
để lấy, nếu như đến lúc đó bọn chúng còn ở nơi này, ta sẽ cho rằng là ngài đồng
ý, chính thức truyền lại chúng cho ta.”
Sau khi nói dứt lời, Alfred đứng người lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, sau đó mở
cái đài rado kia lên.
Lúc này, một giai điệu vang lên, hai tay Alfred che khuất miệng, bắt đầu tạo
nhịp, bản thân cũng nhảy theo.
Wilker có chút lúng túng giơ hai tay lên, muốn nhảy cùng nhưng lại có chút
không thích ứng.
Quan hệ giữa Wilker và Leon không tệ, hắn rõ ràng Leon vẫn luôn dùng nghi
thức đặc biệt mà Bộ trưởng dạy cho để cúng bái người nhà, ví như châm nến,
đốt vàng mã, đặt đồ cúng.
Nhưng rất hiển nhiên là chuyện Alfred đang làm cũng không phải những gì Bộ
trưởng dạy, có chút thiếu trang trọng.
“Ngài Alfred tiên sinh…”