Số 13 Phố Mink

Chương 2967: Ông nội (1)




“Thưa ngài, xin ngài đưa chìa khóa xe cho ta.” Người phục vụ đứng ven đường

mỉm cười duỗi ra tay.

“Không cần, xin nói cho ta biết chỗ đậu xe ở đâu.”

“Rẽ phải ở phía trước rồi chạy vào là đến.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Karen rút ra một tờ tiền mệnh giá 10 Rael, đặt vào trong tay người hầu bàn.

“Cám ơn ngài vì sự rộng lượng.”

Sau khi dừng xe lại, Karen bước trở về.

Ngoài cổng, có nhân viên công tác đang kiểm tra thư mời, nơi này đang tổ chức

buổi biểu diễn thời trang cao cấp nhất Wien… không, là toàn bộ các vùng văn

hoá thuộc ngữ hệ Maclay, chỉ có những nhân vật nổi tiếng đứng đầu mới được

mời.

Lúc Karen đang lấy thư mời ra, nhân viên công tác trực tiếp làm động tác

“Mời” với Karen:

“Thưa ngài, mời ngài vào.”

Hiển nhiên, nhân viên công tác cũng sẽ nhìn bề ngoài, cũng không phải mỗi

người đều cần phải kiểm tra, bởi vì có vài người vừa nhìn vào sẽ biết là người

nổi tiếng.

“Cảm ơn.”

Karen nói lời cảm ơn, nhưng vừa bước lên phía trước hai bước, thì nhân viên

công tác lúc trước để cho mình đi vào gọi Karen lại: “Thưa ngài, ta vẫn còn cần

kiểm tra thư mời của ngài một chút.”

“Được rồi.”

Karen lấy thư mời ra đưa cho hắn.

Sau khi hoàn tất việc kiểm tra, nhân viên xin lỗi Karen: “Rất xin lỗi, thưa ngài,

mời ngài vào.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ngài vừa mới nói cảm ơn ta.” Nhân viên cực kỳ ngượng ngùng nói, “Là

lỗi của ta.”

“Không sao.”

“Chúc ngài đêm nay vui vẻ, thưa ngài.”

Karen đi vào, trước sân khấu là một sảnh tiệc, có rất nhiều người thuộc tầng lớp

thượng lưu đang ở chỗ này dùng đồ uống trò chuyện, có không ít nam nữ minh

tinh cực kỳ nổi tiếng xen kẽ trong đó đang tự mình vừa cẩn thận lại hèn mọn mà

cười theo, nói lời phụ hoạ.

Các phóng viên có thư mời đến đây thì cực kỳ tận tụy lại tuân theo quy củ đứng

ở chung quanh bấm máy quay chụp.

Những phóng viên này đều rất chuyên nghiệp, bọn hắn chỉ chụp ảnh các minh

tinh, sẽ không chụp ảnh những nhân vật lớn đã kết hôn mà lại có cử chỉ thân

mật với những nam nữ minh tinh kia vào chung khung hình.

Karen chọn một cái ly hơi lớn một chút, bỏ thêm nước đá vào trong.

Một vị phu nhân đi tới, chủ động bưng một bình nước chanh lên hỏi: “Cần ta hỗ

trợ sao?”

“Không, cảm ơn.”

Karen tự mình rót thêm nước vào, anh cũng không thích có hương vị gì dư thừa.

“Ngươi thuộc công ty điện ảnh truyền hình nào?”

“Ta không phải.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, vậy ngươi có hứng thú phát triển trong giới điện ảnh

không?”

“Tạm thời không có thời gian và sức lực như vậy.”

Phu nhân nghĩ lầm ý của Karen nói là không có cơ hội, lúc này che miệng cười

nói: “Ngược lại thì thật ra ta có thể cung cấp một cơ hội, dạo gần đây ta vừa tìm

được một kịch bản không tệ, liên quan tới câu chuyện tình yêu bi kịch trên du

thuyền, ngươi có cảm thấy hứng thú không?”

“Ta không quá ưa thích bi kịch, thưa phu nhân.”

“Nó rất đẹp, không phải sao?”

“Có thể là bởi vì ta còn chưa tới độ tuổi có thể thưởng thức loại vẻ đẹp này.”

“Không sao, ngươi có thể được người tán thưởng.” Tay của phu nhân tìm tòi về

phía mu bàn tay của Karen.

Karen bưng ly nước đá rời đi, không cho bà ta cơ hội này.

Phu nhân nói về phía bóng lưng Karen: “Có lẽ, ngươi còn không biết rõ ta là

ai.”

Karen không để ý đến bà ta, đi đến vị trí một góc mà ngồi xuống.

Một lát sau, buổi biểu diễn thời trang bắt đầu, khi tiếng nhạc vang lên, các

người mẫu bước ra, bắt đầu trình diễn thân hình và trang phục của mình, không

khí rất là náo nhiệt.

Karen ngồi yên tĩnh ở phía dưới, sau khi buổi diễn kết thúc thì mới đứng người

lên, đi về phía sau đài.

Không nghĩ tới, lại nhìn thấy vị phu nhân kia ở chỗ này, phu nhân nhíu lông

mày với Karen.

“Anh yêu.”

Một tiếng gọi trong trẻo truyền đến, Eunice từ chối các phóng viên đang chuẩn

bị tiến hành phỏng vấn, chủ động đi về phía Karen.

Gia tộc Ellen là người tổ chức đứng sau buổi biểu diễn thời trang này, cho dù là

lúc địa vị trong giới giáo hội suy yếu thì thương nghiệp của gia tộc ở thế tục,

nhất là ở Wien, cũng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Lúc Karen rời đi trang viên Ellen chuyển vào thành phố York để mua căn phòng

cũ đầu tiên thì đó là một căn phòng chung cư thuộc sở hữu của gia tộc Ellen.

Nhưng mà Eunice có được địa vị ở giới thời trang như bây giờ cũng không phải

dựa vào sức ảnh hưởng của gia tộc đổi lấy, cô và công chúa Ophelia cảm thấy

rất hứng thú trên phương diện này, thật sự đạt được thành tựu.

Eunice đi đến trước mặt Karen, đưa tay giúp Karen chỉnh lại nếp uốn chỗ bả

vai:

“Em thật không nghĩ đến anh sẽ tới, vừa nãy em còn tưởng là mình hoa mắt

cơ.”

“Anh nên phải đến.”

“Anh lại sắp đi xa nhà rồi sao?” Eunice hỏi.

“Đúng vậy, không sai.”

“Phải chú ý an toàn, em chờ anh trở lại.”

Eunice rõ ràng, mỗi lần Karen muốn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cực kỳ

nguy hiểm thì đều sẽ tới trang viên gặp mình một chút, chờ sau khi hoàn thành

nhiệm vụ trở về nếu như bị thương tương đối nghiêm trọng thì cũng tới trang

viên tĩnh dưỡng.

Đây có lẽ là phương thức chung sống của cả hai từ trước đến này, có tiếc nuối

nhưng cũng có chờ mong.

“Hôm nay còn có thời gian, mình đi uống ly cà phê chứ?”

“Vậy đến phòng làm việc của em?”

“Có thể.”

Eunice ôm cánh tay Karen, rất dịu dàng mà dẫn Karen đi về phía thang máy.

Vị phu nhân trước đó muốn bao nuôi Karen sau khi thấy cảnh này, dùng sức

nháy nháy mắt, bà ta vô thức phản ứng là mình và đại tiểu thư gia tộc Ellen

cùng muốn một cái đồ chơi, nhưng lý trí nói cho bà ta rằng đại tiểu thư khi đứng

trước mắt người đàn ông kia lại lộ ra vẻ rất dịu dàng hiền lành.

“A, trời ạ, ta cũng muốn một ly nước đá.”

...

“Anh và bà ấy có biết nhau không?”

“Ai?”

“Phu nhân Basil, gia tộc của bà ấy có mấy xí nghiệp hóa chất.”

“A, bà ta muốn mời ta tham gia vào một bộ phim, hình như là về tai nạn du

thuyền trên biển.”

“Phim kinh dị?”

“Hẳn là phim tình yêu.”

“Nói thật thì em rất mong đợi đấy.” Eunice ngẩng đầu, nhìn Karen.

Karen khẽ hôn một cái lên môi cô: “Chờ sau này rảnh rỗi thì ngược lại là có thể

thử một chút.”

“Vậy cũng không cần phu nhân Basil tìm phim, để em tìm cho anh.”

“Đương nhiên, anh biết, bây giờ em là một vị phu nhân giàu có.”

Eunice có nhãn hiệu trang phục của mình, lượng tiêu thụ rất không tệ, nhưng

thứ kiếm tiền nhiều nhất vẫn là một cái “ngành nghề tất chân” khác.

Mặc dù gia tộc Ellen không cần đầu tư bỏ vốn để đưa ra thị trường, bên ngoài

không nhìn thấy báo cáo tài chính cụ thể, nhưng chỉ cần đi ra ngoài ngõ nhìn

xem thì rất rõ ràng cái sản phẩm này bây giờ đang vang dội dường nào, Báo

Kinh Tế Wien càng đưa tin lên trên trang đầu với tiêu đề là “Đế quốc tất chân”.

Đi vào văn phòng của vị hôn thê mình, bố trí bên trong rất có phong cách hiện

đại, hoàn toàn đối lập với phong cách cổ điển trong trang viên.

“Anh uống gì, nước đá hay là cà phê?”