“Có dấu vết của sự thay đổi.”
“Ừm?” Đại tế tự nhìn kỹ một chút, “Hoạ sĩ vẽ kém hơn.”
“Đại tế tự...”
“Bảo trì tần suất quan sát đi.”
“Vâng, Đại tế tự.”
Karen chỉ có thể lựa chọn rời khỏi.
Anh không có trình bức vẽ kia của Piaget lên, bởi vì đưa bức tranh kia lên cho
Đại tế tự thì tương đương với dùng kết quả xem bói đi tìm Thủ tướng đế quốc
để xin thay đổi chính sách quốc gia.
Nhưng mà sau khi Karen rời đi, Đại tế tự lại mở bức tranh kia ra, ngón tay của
hắn, nhẹ nhàng đặt trên giấy vẽ, hình vẽ trên giấy lập tức bắt đầu chuyển động,
giống như là đang tiến hành tính toán sự phát triển.
Mặc dù không tới trình độ như bức tranh của Piaget, nhưng cũng có nhìn ra xu
thế thay đổi rõ ràng.
“Hahahaha.”
Đại tế tự nở nụ cười,
Hắn để xì gà vào lại trong gạt tàn, bưng một ly rượu nho của Sinh Mệnh lên,
nhấp một miếng:
“Các ngươi bắt đầu tự giết lẫn nhau sao.”
...
Hội nghị sắp bắt đầu, một đám “Giáo tôn” được mời đến đã vào chỗ.
Địa điểm tổ chức hội nghị là ở trên một toà Thần Điện Sinh Mệnh, bởi vì chiến
tranh mà toà Thần Điện này phá huỷ hơn một nửa, chọn lựa địa điểm ở đây là
bởi vì nơi này là vị trí tốt nhất để thưởng thức.
Trước khi hội nghị được tổ chức còn có một cái tiết mục.
Đó chính là Cây Sinh Mệnh sau ba ngày bị đào móc và bố trí, thì hôm nay nó sẽ
sụp đổ.
Karen đứng trên lưng Cốt Long, Richard đang ngồi ở bên người anh, trong lỗ
mũi có đút hai cục bông gòn, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, giống như màu gan
heo.
“Não bị úng nước à mà ăn một lần nhiều như vậy.”
Richard nghe thấy Karen trách cứ, không dám cãi lại, yên lặng cúi cái đầu heo
xuống.
Lần mà cha của hắn đánh tàn nhẫn nhất cũng không đánh cho Richard sưng đến
mức này.
Hôm qua Darien nhận được truyền thừa, nhưng Richard cũng không nhàn rỗi, ỷ
vào thân phận của mình, treo thêm cờ hiệu của Karen, trên chiến trường không
bị ai ngăn cản, người khác là thì đi kiếm tiền, còn hắn thì đi kiếm rễ cây.
Đào những loại rễ cây đặc biệt kia lên, rửa sơ một chút rồi gặm luôn, cũng
không biết gặm bao nhiêu, gặm đến mức quá bổ khó tiêu.
Karen nhìn về phía Philomena, nói: “Sao ngươi không ngăn cản?”
“Ta có ngăn cản, nhưng hắn vẫn cứ muốn.”
“Hắn muốn thì ngươi cho à?”
“Ừm, cho.”
“Ài…”
Karen thở dài, nhìn về phía một đám nhân vật lớn ở trong đài quan sát nơi đại
điện phía dưới.
Nhìn theo góc độ khác, cái Sinh Mệnh Thần Giáo này thật đúng là “một con cá
voi chết, vạn sinh vật sinh ra”; những thuộc hạ của mình đã có được lợi ích cực
kỳ lớn, nhưng phần bánh gatô lớn nhất vẫn sẽ bị bọn hắn chia cắt.
“Rống!”
Tiếng rồng gầm vang lên, một đám Cự Long mở rộng cơ thể, trên thân đều có
cột xiềng xích, kéo lấy Cây Sinh Mệnh; phía dưới, càng có quần thể người
khổng lồ hướng về một hướng mà dùng sức kéo.
Rốt cục sau một tiếng nổ ầm vang, Cây Sinh Mệnh đổ sụp xuống.
Không gian sinh mệnh lập tức tiến vào đêm tối, nhưng khi ánh sáng của các trận
pháp xuất hiện, trên màn trời xuất hiện một đám mặt trời nhỏ, mang lại ánh
sáng cho nơi này.
Hội nghị vốn nên bắt đầu vào lúc này.
Thế nhưng mà lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Sau khi Cây Sinh Mệnh sụp đổ, vị trí gốc rễ của nó xuất hiện một cái hố to đáng
sợ, trong hố to bắt đầu chảy ra thứ nước mủ màu đen không ngừng mở rộng
diện tích, rất nhanh đã bao trùm cả cái hố to, giống như là một vùng biển đen
bỗng xuất hiện từ hư vô.
Vô số tiếng kêu rên tuyệt vọng truyền ra từ trong thứ nước mủ màu đen ấy,
trong vùng biển đen này xuất hiện hai vòng xoáy khổng lồ.
Ngay sau đó, hai khúc gỗ bay lên từ trong nước mủ đen ngòm, vòng tuổi trên
hai khúc gỗ kia dày đặc lít nhít đếm mãi không hết, đã không cách nào dùng
tuổi tác đơn thuần để cân nhắc.
Cùng lúc đó, trong tất cả các nơi thờ phụng của các Thánh địa phía ngoài của
Sinh Mệnh Thần Giáo đều truyền ra tiếng khóc chói tai, có máu tươi chảy ra từ
trong mắt của Chư Thần trong các bức tranh vẽ tường.
Philomena tò mò hỏi: “Đây là vật gì?”
Karen đáp: “Dikno đã từng đề cập đến, đây là tọa độ.”
Trên đài quan sát, một đám nhân vật lớn ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau. Có
người kinh ngạc, có người nghiêm túc, nhưng phần lớn là vẻ cười cợt trên nỗi
đau của người khác chả thèm che giấu.
Bọn hắn rõ ràng mục đích của hội nghị lần này là Trật Tự muốn cho giới Giáo
hội nhìn thấy rõ ràng sức mạnh vũ lực của mình.
Nhưng bây giờ xem ngươi kết thúc việc này như thế nào.
Seaforth mở miệng nói: “Hai cái khúc gỗ khổng lồ này là tọa độ, hai vị Thần
Sinh Mệnh sẽ trở về từ nơi này.” Dừng một chút, Seaforth hỏi, “Đại tế tự, ta rất
muốn biết, Trật Tự, nên ứng phó như thế nào?”
Vừa mới diệt đi giáo thống truyền thừa của người ta, hiện tại, hai vị Chủ Thần
Sinh Mệnh sẽ đặt toạ độ trở về ở nơi này, điều này cũng có nghĩa ngày mà hai vị
Chủ Thần đã tới gần, thậm chí có thể thông qua sự biến hoá tiếp theo trên khúc
gỗ để suy đoán.
Chờ đến khi hai vị kia trở về, trông thấy Vườn Sinh Mệnh biến thành như thế
này… sợ là sẽ lập tức tức đến phát điên nhỉ?
Đây chính là lửa giận của hai vị Chủ Thần! Mặc dù có lời truyền ngôn rằng
Thần Trật Tự đã trở về, hoặc nói rằng Thần Trật Tự là Thần linh trở về đầu tiên,
nhưng chỉ cần một ngày Thần Trật Tự còn chưa giáng lâm chính thức thì tất cả
Thần Giáo khi đối mặt với Thần linh đều cảm thấy nhỏ yếu, lo lắng và thấp
thỏm.
Đại tế tự xoay người, vẻ mặt bình tĩnh, không chỉ không nhìn thấy vẻ bối rối
hay hối hận từ trên gương mặt, ngược lại còn mỉm cười:
“Nên ứng phó như thế nào ư? Ta có thể giúp ngươi, hỏi giúp câu trả lời các
ngươi.”
Một hình chiếu hùng vĩ đứng lên từ phía sau của toà Thần Điện này, khí tức của
pháp thân này cũng không mạnh mẽ, thậm chí cũng không quá ngưng thực,
nhưng thần bào mà hắn khoác trên người tượng trưng cho quyền lực địa vị tối
cao trong Trật Tự Thần Giáo, giao cho hắn khí tức uy nghiêm vô thượng!
Đại tế tự mở to miệng, hình chiếu to lớn cũng mở to miệng, giọng nói của hắn
quanh quẩn trong Vườn Sinh Mệnh.
“12 Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn, còn nhớ rõ … sứ mạng của các ngươi chứ?”
Sau một khắc,
Tiếng chiến mã hí vang, Cự Long gào thét, người khổng lồ rống to, giáp kim
loại va chạm, quân trận vang rền.
Từng cột sáng màu đen đầy sát khí phóng lên tận trời ở các nơi trong Vườn
Sinh Mệnh, mỗi một cột sáng màu đen đều đại biểu cho một Kỵ Sĩ Đoàn vẫn
còn đang trú đóng ở nơi này, là sát ý sắc nhọn và chiến ý gai góc của bọn họ sự
thực chất hoá mà hiện ra.
Trên vách của mỗi một cột sáng, còn có một vài bức chân dung chuyển động,
nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đều là những tồn tại hùng mạnh, là Thần linh và
Thần thú từng bị tiêu diệt bởi mỗi một Kỵ Sĩ Đoàn từ lúc thành lập cho đến nay,
là huân chương của mỗi Kỵ Sĩ Đoàn, bọn hắn không chỉ ghi chép số lượng lên
trên bộ giáp của mình mà càng dung nhập mỗi một chiến tích vào trong dấu ấn
tinh thần tập thể của Kỵ Sĩ Đoàn.
Chư thần trở về làm cho cả giới Giáo hội phải sợ hãi, để thế giới này thấp thỏm
nhưng đối với bọn hắn chỉ có sự hưng phấn thuần tuý nhất!
Bởi vì, ý nghĩa cho sự tồn tại của bọn họ, vinh quang và sự kiêu ngạo của bọn
họ cần sự phối hợp và minh chứng bởi Thần linh!
Ngay sau đó, tiếng gầm ngập trời tựa như dòng lũ quét có thể nuốt chửng tất cả
tràn vào từ bốn phương tám hướng xung quanh làm cho cả Vườn Sinh Mệnh
rung động.
Đây là chức trách, đây là sứ mệnh, đây là lời thề …Đây càng là câu trả lời của
bọn hắn: “Sát thần! Sát thần! Sát thần!”