Gần đó có đội tuần tra của Kỵ Sĩ Đoàn phát giác được động tĩnh nơi này, bắt
đầu tập trung về đây chuẩn bị thăm dò.
Lúc này Karen ngưng tụ ra pháp thân, sau khi đội tuần tra nhìn thấy pháp thân
từ xa thì hành lễ rồi lập tức tránh khỏi khu vực này.
Bởi vì có đủ chất dinh dưỡng, cho nên Darien bắt đầu “chăm chút tỉa cành”, một
vài người trong gia tộc chỉ tìm thấy thi thể đã tàn tạ, thậm chí chỉ còn lại một
chút da thịt, nhưng dưới sự bồi bổ của năng lượng Sinh Mệnh, “Cơ thể” của bọn
hắn bắt đầu dùng phương thức như một loại thực vật mà mọc ra.
Nhưng vì để cho càng thêm mỹ quan, Darien không có để bọn hắn mọc ra toàn
bộ cơ thể, chỉ mọc ra một cái đầu hoàn chỉnh.
Rất nhanh, một cây đầu người xuất hiện, trên mặt của những cái đầu đều nở nụ
cười.
May là Cây Sinh Mệnh vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, ánh sáng ở phía trên vẫn
đang chiếu rọi, nếu nhìn thấy cảnh này khi trời tối thì thật đúng là để cho người
ta phải thấy tê cả da đầu.
Darien ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối.
Giáo nghĩa của Sinh Mệnh Thần Giáo là cướp đoạt, bây giờ hắn chẳng khác nào
là đang tiến hành cướp đoạt trên “thi thể” của Sinh Mệnh Thần Giáo. Bởi vì
Karen, hắn có được đủ điều kiện, mặt khác, cái mầm cây trong tay của hắn vốn
là cành của Cây Sinh Mệnh.
Hiện tại, bản thể của Cây Sinh Mệnh đang bị đào móc, chỉ đợi sụp đổ trước sự
chứng kiến của một đám nhân vật cấp bậc “Giáo tôn” vào ngày hội nghị được
cử hành, bản năng của Sinh Mệnh, cũng thúc đẩy nó bắt đầu lựa chọn cách khác
để kéo dài sự sống.
Đây là tiến trình phát triển mà ngay cả Karen cũng không dự liệu được, nhưng
việc này cũng không phải bởi vì Darien may mắn, trên thực tế … người có được
kỳ ngộ như thế này hẳn là sẽ rất thê thảm.
Bởi vì số mạng của hắn là bị gián tiếp.
Bản thân bị móc sạch để trở thành mầm non mới của Cây Sinh Mệnh.
Nhưng Darien lại may mắn, hắn đã sớm chết đi, không có linh hồn, mà hắn lại
có quan hệ khoá chặt với Karen.
Cho nên, khi ý chí kia bị hấp dẫn giáng lâm đến nơi này, chuẩn bị ra tay với
Darien, Karen cũng bị liên lụy vào.
Trên lý luận mà nói thì Darien là “con rối” của Karen, hiện tại thì ý chí kia đang
có ý đồ tranh giành quyền điều khiển chủ đạo “con rối” với Karen.
Một hình chiếu cực lớn xuất hiện ở nơi này, toả ra khí tức uy nghiêm, nhưng nó
tạo thành một kết giới đặc biệt, hiển nhiên, nó cũng không hi vọng động tĩnh
của nơi này quá lớn, dù sao thì khắp nơi xung quanh đều là khí tức Trật Tự
khiến nó vừa phản cảm và vừa sợ hãi.
Karen bước về phía trước, vào lúc này pháp thân của anh càng ngày càng ngưng
thực.
Không có quá nhiều khúc nhạc dạo và làm nền mở màn, ý chí của hai bên triển
khai va chạm dữ dội vào nhau!
Trong khu phế tích này, những luồng “bão linh hồn” đang không ngừng hoành
hành.
Connor cũng không thể không che kín lỗ tai lè lưỡi ra.
Sâu trong linh hồn Karen, một nửa pho tượng nghiện đói đã biến thành bộ dáng
của Karen, phát ra tiếng gầm thét.
Trong chốc lát, cây đại thụ kia bắt đầu lay động, hiện ra cảnh tượng đổ nát.
Từng sợi Xiềng Xích Trật Tự tràn ra dưới chân Karen, trói cây đại thụ kia lại,
tiến hành giam cầm và treo ngược nó lên.
Trong ánh mắt Karen tràn ngập uy nghiêm và lạnh lùng,
Trầm giọng nói:
“Giữ lại một hạt giống Sinh Mệnh dưới quy tắc của Trật Tự đã là sự nhân từ lớn
nhất của ta, nếu như ngươi tiếp tục làm càn … ta sẽ xoá đi tất cả vết tích của
ngươi.”
Hình chiếu của cây đại thụ bắt đầu yếu đi, đến cuối cùng, dần dần chui vào
trong cái cây của Darien.
Hiển nhiên, nó nghe hiểu lời nói uy hiếp, cũng lựa chọn khuất phục.
Bốn phía xung quanh khu phế tích bình tĩnh lại.
Darien giống như là mơ một giấc mộng, vừa tỉnh lại, hắn quay đầu nhìn về phía
Karen đã đứng ở bên cạnh, nói:
“Ta vừa mới trong giấc mộng, trong mộng, trên người ta mọc ra một cái mầm
non, mà ta, thiếu chút nữa không còn là ta.”
“Ừm, chỉ thiếu một chút nữa mà thôi.”
“Tạ ơn.”
“Không cần khách sáo, đây là việc ta nên làm.”
Darien vỗ vỗ cái đầu trọc bóng lưỡng của mình, cảm thán nói:
“Mặc dù bên ngoài còn có rất nhiều thánh địa Sinh Mệnh tồn tại, nhưng trên
thực tế, kể từ hôm nay, Sinh Mệnh Thần Giáo nguyên bản vốn đã không tồn tại.
Chỉ còn lại … Sinh Mệnh Thần Giáo mang bản sắc của Trật Tự.”
“Đây không giống như lời mà ngươi sẽ nói ra.”
“Ha ha, ta xem lén tất cả bút ký của tên Radio kia, rất nhiều thứ hắn còn chưa
kịp bị chỉnh sửa thành nội dung truyền giáo.”
“Ai trộm giúp ngươi.”
“Không ai giúp ta.”
Connor lấy ra một quả táo lớn đỏ tươi từ trong cặp sách, cắn một cái, vừa nhai
vừa nói phụ hoạ theo:
“Đúng vậy, không ai giúp hắn cả.”
...
Hiệu suất của Wilker cực kỳ cao, không cần dùng đến thời gian nửa ngày thì
bản vẽ quan sát mới nhất đã được đưa đến trong tay Karen.
Có lẽ công việc tốn thời gian lâu nhất trong quá trình này là vẽ nó ra đến. Kết
quả quan sát cũng không giống với bức tranh của Piaget, gần như tương tự với
bức tranh lần trước mà Karen vẽ, nhưng nếu như muốn nhìn nhận nó theo chiều
hướng bức tranh của Piaget thì thật đúng là có thể cảm nhận ra một chút dấu
hiệu biến hóa.
Điều này cũng có nghĩa rằng cảnh tượng trong bức tranh của Piaget càng là sau
này.
Đám Thần linh này vốn nên thông qua sự tiếp dẫn của Cây Sinh Mệnh, lại thêm
Ogurev dẫn đường, trở thành nhóm Thần linh đầu tiên trở về.
Ai trở về trước thì kẻ đó sẽ có thể chiếm trước càng nhiều lợi thế;
Chủ Thần hùng mạnh muốn trở về trước để lấy được càng nhiều tài nguyên,
Thần linh nhỏ yếu thì cần trở về để bố trí càng sớm hơn.
Đáng tiếc rằng, Thần cũng sẽ nội chiến.
Sau khi Cây Sinh Mệnh sụp đổ, Thần linh nhỏ yếu trên cơ bản sẽ trở thành
“Chất dinh dưỡng”.
Luật rừng cũng được áp dụng cho dù ở Thần Giới, khó trách trước đây Ranedal
lại sợ Chủ Thần như vậy.
Trụ sở tạm thời của Đại tế tự là trong một đại điện của Sinh Mệnh Giáo Đình,
trên phương diện chuyên cần công vụ thì các đời Đại tế tự trước đó không thể
so sánh với vị này.
Mặc dù không ở Giáo Đình, nhưng xung quanh hắn được bố trí gần một trăm
cái trận pháp người truyền tin, đủ để cho hắn xử lý công vụ như bình thường khi
đang ở trong Giáo Đình.
Mà thói quen làm việc vẫn không thay đổi.
Một “mình” đang làm việc, một “mình” khác đang nhàn rỗi, khổ nhàn cùng lúc.
Sau khi Karen đi vào nơi này thì được tiến vào trong một cái vòng xoáy, thông
đến một cái đình nhỏ trong đại điện, tìm được một nơi thanh tĩnh vào lúc này
thật đúng là một chuyện không đơn giản.
Đại tế tự ngồi trên một gốc cây, tay phải cầm sách, tay trái cầm xì gà.
“Bái kiến Đại tế tự.”
Đại tế tự cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi thăm: “Đều đã đến rồi sao?”
“Đã đến rất nhiều, hẳn là đã đến cả.”
Đại tế tự hỏi về những “Giáo tôn” của các giáo hội kia.
Mặc dù ngày bình thường hô hào khẩu hiệu “Đánh bại Trật Tự”, cũng hô to lời
cảnh báo “Không đoàn kết thì sẽ bị xâm chiếm từng bước một nhưng vẫn không
ngăn cản việc bọn hắn chạy đến cùng tham gia “tiệc chia của” sau khi Trật Tự
đánh tan Sinh Mệnh.
Đại tế tự cười nói: “Bọn hắn cũng rất thành thật, ha ha.”
Karen phụ họa nói: “Trong thế tục, các khu vực có cùng văn hoá chữ viết đều sẽ
có chiến tranh nổ ra, càng đừng để cập đến việc những kẻ có tín ngưỡng khác
biệt có thể thật sự đoàn kết lại với nhau.”
“Vẫn có sự khác biệt, chúng ta không thể bước quá nhanh.”
“Ngài nói đúng lắm, giống như là câu ngạn ngữ của người Wien: Làm tương
không thể nóng vội, nếu không thì mùi vị sẽ biến đổi.”
“Nếu không có chuyện gì khác thì ngươi lui xuống đi, trao đổi tình cảm thêm
với Ukunga, đây là điểm yếu của hắn, phải lợi dụng cho tốt.”
“Vâng, Đại tế tự. Nhưng mà thuộc hạ còn có một việc phải bẩm báo, đây là báo
cáo quan sát mới nhất được đưa đến từ cứ điểm Ogurev.”
Thật ra bởi vì không phải do mình tự quan sát, cho nên đệ trình phần báo cáo
này lên, Karen có chút mạo hiểm.
“Đưa ta xem một chút.”
Karen giao báo cáo kia của Wilker lên, Đại tế tự cầm lấy xem xét một hồi:
“Hình như không hề có gì khác biệt.”