Nhưng bây giờ sầu não việc này cũng không có nhiều ý nghĩa, còn không bằng
sầu não xem đến khi nào thì vị trí Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo mới thay người.
A không, đáng chết, hắn ẩn giấu cảnh giới! Lúc trước khi bị đánh lén, Seaforth
phát giác ra được Đại tế tự bình tĩnh không phải là bởi vì hắn bảo đảm mình có
thể nhận được sự bảo vệ tuyệt đối, mà là dù không có những sự bảo vệ kia thì
hắn cũng vẫn không sợ.
Nếu như vị Đại tế tự nếu có thể ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, tuổi thọ được
kéo dài thì sẽ là ác mộng của toàn bộ giới giáo hội!
Về phần nói hắn sau khi trở thành Trưởng Lão Thần Điện sẽ phải đi vào Trật Tự
Thần Điện, rời khỏi vị trí Đại tế tự …ha ha, vậy thì thật sự đã suy nghĩ nhiều
rồi, dù gì thì Tiranus cũng là người định ra quy chế của Trật Tự Thần Giáo!
Cầu thang màu đen xuất hiện, quân trận Kỵ Sĩ Đoàn bắt đầu đi dọc theo cầu
thang tiến vào trong hai cái lỗ trước, lúc này bên trong vang ra tiếng chiến đấu
càng dữ dội hơn.
Đại tế tự dặn dò Mobiteng: “Chuẩn bị một ít đồ ăn đi, không nên quá đơn sơ, dù
gì cũng đang có khách.”
“Vâng, Đại tế tự.”
Việc quét dọn phía trong Cây Sinh Mệnh còn cẩn một quãng thời gian, Đại tế tự
dẫn mọi người bắt đầu dùng cơm trên “mai rùa rộng lớn” của Barce. Ba vị
“Giáo tôn” ngồi xuống, Karen không còn cách nào, cũng chỉ có thể đóng vai
nhân vật người phục vụ, bưng trà dâng nước cắt đồ ăn.
Đại tế tự không cần quan hầu, cũng không cần thư ký, bởi vì hắn có thể “Tự
phục vụ mình”.
Nhưng không thể sử dụng phân thân ra trước mặt người ngoài, sẽ hạ thấp thân
phận.
Seaforth nhắc nhở: “Ta cảm thấy làm đến đây cũng đã được rồi, đúng không?”
Đại tế tự lắc đầu: “Còn chưa đủ, tiếc nuối năm đó của chủ ta lẽ ra phải do tín đồ
chúng ta hoàn thành.”
Romir chỉ cúi đầu ăn, không nói lời nào, cũng không tham gia.
Seaforth nhíu nhíu mày, nói: “Thế nhưng Sinh Mệnh Thần Giáo còn thừa lại rất
nhiều sức mạnh ở trong các vùng thánh địa phía ngoài, nếu Trật Tự thật sự phá
huỷ toàn bộ nơi này, sau này muốn dọn dẹp sạch sẽ thì cũng phiền phức, khó
đảm bảo rằng Sinh Mệnh sẽ tương tự như tàn dư Ánh Sáng, chỉ nhằm vào Trật
Tự mà phá hoại.”
“Ta đã phát lời mời cho rất nhiều Thần Giáo chính thống, cho dù nơi này bị huỷ
đi, nhưng xương cốt để lại cũng rất có giá trị, chưa kể còn có lượng lớn văn hiến
và đồ vật.”
“Ngươi muốn chia sẻ nơi này với những Thần Giáo khác?” Trong mắt Seaforth
lộ vẻ kinh ngạc, “Vậy ngươi để Nguyên Lý Thần Giáo của chúng ta ở đâu!”
Chiến lợi phẩm mà Trật Tự dành được, dựa theo truyền thống nên để Nguyên
Lý nghiên cứu.
Đại tế tự nhìn thoáng qua Seaforth, từ tốn nói: “Hình thức hợp tác giữa hai giáo
trong mắt của ta cũng nên thay đổi một chút, lúc trước là quan hệ dựa theo nhu
cầu thực tế mà hỗ trợ nhau, bây giờ tình hình khác biệt.”
“Trật Tự Thần Giáo muốn hình thức hợp tác lãnh đạo?”
“Có thể thương lượng, nhìn bên nào thích hợp hơn, một số phương diện có thể
để nguyên Lý chiếm chủ đạo, một số phương diện thì có thể để Trật Tự chủ đạo,
làm vậy cũng không gọi là phá hư truyền thống, cái này gọi là củng cố tình hữu
nghị truyền thống và hợp tác càng thêm sâu rộng.”
“Nguyên Lý Thần Giáo tuyệt đối không từ bỏ tính độc lập của mình, bởi vì Trật
Tự bảo đảm điều này mới được Nguyên Lý lựa chọn làm đối tượng hợp tác.”
Seaforth chợt trở nên nghiêm túc.
Đại tế tự giơ tay lên, nhận lấy một chiếc khăn ướt từ Karen, vừa lau tay vừa nói:
“Không có vấn đề, Nguyên Lý có thể lựa chọn đối tượng hợp tác mới.”
Cả khuôn mặt của Seaforth trầm xuống.
Đạt đến cấp độ này của bọn họ thì ai nấy đều là cáo già, nhưng bọn hắn cần
dùng cảm xúc vẻ mặt và động tác rõ ràng để diễn tả lập trường và thái độ bản
thân.
“Norton, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Seaforth hỏi, “Chẳng lẽ, ngươi cho
rằng bằng vào sức mạnh của Trật Tự Thần Giáo thì thật sự có thể chống cự lại
Chư Thần trở về?”
Đại tế tự bưng tách trà, uống một ngụm.
Karen nhỏ giọng nhắc nhở: “Sau bữa ăn không nên uống trà.”
Đại tế tự có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Karen, nhẹ gật đầu, đặt tách trà
xuống:
“Biết.”
Seaforth còn nói thêm: “Ta rất tò mò, cái vị đang ở trong người của ngươi có
đồng ý với chuyện mà ngươi đang làm không? Chả nhẽ vị đó không muốn trở
về? Ngươi có thể sử dụng thủ đoạn chính trị, áp chế Giáo Đình, áp chế Thần
Điện, chẳng lẽ còn có thể ngăn chặn Thần linh?”
Karen mang hoa quả vừa cắt xong đến: “Có thể dùng một chút hoa quả, giúp
cho việc tiêu hóa.”
“Ừm.”
Đại tế tự ăn một miếng, nói: “Không ngon như mấy thứ ngươi để cho Dinah
đem vào lần trước.”
“Về sau sẽ có, bây giờ đã có phân bón, ta dự định phát triển mạnh nghề trồng
trọt trái cây ở đại khu thành phố York.”
“Rất không tệ.”
Seaforth liếc mắt, sao hắn có thể không nhìn ra là hai tên một lớn một nhỏ này
đang phối hợp để bỏ qua mình.
Romir vừa ăn khoé miệng vừa mang theo ý cười, Luân Hồi đã cực kỳ xui xẻo,
cho nên những Thần Giáo khác gặp chuyện không may sẽ để cho bà ta cảm thấy
Vui Vẻ.
Seaforth kìm nén tâm tình tiêu cực, nói: “Hình thức hợp tác mới cũng không
phải là không thể thương lượng được, nhưng nhất định phải dựa trên cơ sở tôn
trọng tính độc lập và tự chủ của các bên.”
“Đại tế tự, ta nhìn thấy trên Cây Sinh Mệnh có hai cái lỗ, hai cái lỗ này có lai
lịch gì?”
“Là di tích để lại năm xưa khi hai vị Thần Sinh Mệnh năm xưa trốn vào trong
Cây Sinh Mệnh, bọn hắn cho rằng Thần Giáo mình có được hai vị Chủ Thần thì
dám mạo phạm uy nghiêm của chủ ta.”
Karen cười nói: “Kết quả cũng là hai tên miệng cứng nhưng đánh nhau không ra
gì.”
Seaforth: “...”
Đại tế tự giơ ngón tay lên, Karen đưa xì gà đã châm lửa sẵn đến.
Lúc phun ra một hơi khói, Đại tế tự cũng nhìn Karen mà có chút thú vị.
Người trẻ tuổi này, ỷ vào tuổi trẻ mà cố ý phối hợp với mình, với tầm nhìn và sự
can đảm này thì cũng khó trách Verden sẽ thưởng thức hắn như thế.
Quan trọng nhất đó là loại phối hợp này xây dựng trên cơ sở là hắn đã rõ ràng ý
nghĩ và lập trường trong lòng mình.
Đại tế tự mở miệng nói: “Hình thức hợp tác mới do ngươi phụ trách thương
lượng với Nguyên Lý Thần Giáo, dù gì trên đường đi thì ngươi cũng trò chuyện
với Giáo tôn rất ăn ý.”