Dưới mặt đất bị nện chặt bởi sức mạnh tuyệt đối thì không có mầm móng gì
phát sinh bất ngờ.
Từ đầu đến cuối Sinh Mệnh Thần Giáo đều phát huy cực kỳ ổn định trong cuộc
chiến tranh liên quan đến sự tồn tại của chính nó.
Thậm chí Karen cảm thấy, ngay cả cuộc ám sát trước đó … có lẽ cũng không có
mục đích nhất định phải thành công, càng giống như là ba vị Trưởng Lão Thần
Điện kia chủ động lựa chọn một loại phương thức có thể diện hơn để chết đi.
Sau khi đoàn quân cuồn cuộn tiến vào Vườn Sinh Mệnh từ nhiều phương
hướng, lấy cây Cây Sinh Mệnh làm mục tiêu để hội quân tập kết
Trên đường, Kỵ Sĩ Đoàn tuân theo pháp chỉ của Đại tế tự, cày xới mảnh đất vốn
đã khô héo cằn cỗi này thêm một lần.
Từ thần quan đến chim bay, cho dù là một gốc cây một đoá hoa đều không được
thương hại đến.
Bởi vì Barce đi sau Kỵ Sĩ Đoàn, cho nên những nơi mà nó đi đến, đập vào mắt
là một mảnh đất khô cằn màu nâu đậm.
Seaforth thở dài, giống như là một người hát rong xúc cảnh sinh tình, muốn
phát ra vài lời cảm thán, hắn nhìn ngó xung quanh bởi vì bên cạnh chỉ có bốn
người, tất nhiên sẽ chọn người trẻ tuổi nhất kia, hắn nói với Karen:
“Có thấy không, đây là chiến tranh, ngươi có thể nào…”
Karen: “Ta từng làm quân đoàn trưởng.”
Seaforth bị cứng họng, tức giận trừng mắt liếc Karen.
Bởi vì lúc trước cây Sinh Mệnh phải tiêu hao sức mạnh bảo vệ vùng ngoài của
Vườn Sinh Mệnh, dẫn đến việc bây giờ nó đã không có biện pháp để tiếp tục
che chở cho những tín đồ phía dưới.
Sự phản kháng dữ dội nhất cũng bắt đầu vào thời điểm này, nhưng tất cả cũng
chỉ có xem như một chút tạp âm vào hồi cuối của buổi nhạc hội hùng vĩ này.
Từ rất xa thì ngươi đã có thể cảm nhận được khí thế hùng mạnh bỗng nhiên nổ
lên, trong mơ hồ còn có thể trông thấy pháp thân khổng lồ, nhưng cuối cùng vẫn
sẽ bị dập tắt.
Đồng thời, việc quét dọn và duy trì sự ổn định cũng không trì hoãn công việc
chính được tiến hành.
Mấy trăm người khổng lồ mặc giáp bị điều ra từ trong các Kỵ Sĩ Đoàn, sắp
hàng chỉnh tề cùng nhau ở gần đó.
Người khổng lồ nữ cầm đầu hướng về phía Đại tế tự mà hành lễ, sau đó từ chỗ
mi tâm của nó xuất hiện một tia sáng màu hồng, tất cả người khổng lồ phía sau
tập thể giơ hai tay ngẩng đầu lên phát ra gầm thét.
Trong chốc lát, mấy trăm người khổng lồ bỗng xuất hiện, đứng sừng sững ở đó.
Áo giáp bao bọc ngoài cơ thể của bọn hắn khi ở trong trạng thái hình người sau
khi hoá khổng lồ vẫn còn tồn tại, đây đã là một khoảng chi tiêu không nhỏ.
Mà chỉ nhìn sơ qua thì những người khổng lồ này lớn gấp hai đến gấp ba so với
những người khổng lồ trong quân đoàn mà Karen từng chỉ huy lúc trước, chỉ
cần bất kỳ một con thì đều có khả năng giết cả Cự Long, so sánh với những
người khổng lồ làm việc khuân vác, thi công công trình bình thường trong quân
đoàn thì gần như không phải cùng chung một chủng tộc.
Quả nhiên, “Trang bị” tốt nhất đều chỉ sẽ để Kỵ Sĩ Đoàn sử dụng.
Trên bờ vai của mỗi một người khổng lồ đều có hai tên thần quan đang đứng,
một Mục sư cao cấp, một Trận pháp sư cao cấp.
Mục sư ngâm xướng chúc phúc cho người khổng lồ, Trận pháp sư thì chỉ huy
người khổng lồ đi vào trong những điểm khác nhau của trận pháp.
Trên đỉnh đầu của người khổng lồ nữ kia thì Ukunga xuất hiện.
Karen phát hiện người bạn cùng phòng này của mình biểu hiện rất hoạt bát
trong trận chiến tranh này, mặc dù hắn là Trưởng Lão Thần Điện, lại có trách
nhiệm quan sát chỉ huy không ít bộ phận.
Chỉ có thể nói, không hổ là người đã từng ở trong căn phòng ký túc xá kia, dù
cho tính cách không đứng đắn, nhưng bàn về khả năng làm việc thì vẫn nghiền
ép những người giống Siti và Lohan như cũ.
Mặt khác, còn có một nguyên nhân có thể là do phần lớn thời gian hắn đều ở
trong trạng thái “Khiêm tốn”, tương tự như đang ngủ đông, sở dĩ gần đây hoạt
bát sinh động như vậy cũng là bởi vì không lâu sau hắn sẽ dẫn đội tiến về phố
Mink.
Làm xong việc này, vậy sẽ lấy lại thân phận thật sự của Trưởng Lão Thần Điện,
mọi việc trở về quỹ đạo; nếu việc thất bại thì có nghĩa cái gì cũng mất, cho nên
lúc này cũng sẽ không cần phải che giấu, có lẽ thái độ của bên phía Thần Điện
cũng giống như vậy, không cần phải lãng phí.
Trận pháp tạo nên bởi những người khổng lồ bắt đầu vận hành, áp lực đáng sợ
của trận pháp bao trùm lên trên thân của mỗi một người khổng lồ.
Điểm này rất tương tự với Connor, ỷ vào thể chất mạnh mẽ, dù cho là thuật
pháp và trận pháp bình thường cũng có thể phát huy ra cấp bậc đáng sợ.
Một sợi xiềng xích màu đen bay về phía Cây Sinh Mệnh, đâm vào thân cây, sau
đó, mấy trăm người khổng lồ đồng loạt quay người, bắt đầu cùng kéo về phía
sau, như đang kéo thuyền.
Trên thân mỗi một người khổng lồ đều có máu tươi tràn ra, tóc của nữ khổng lồ
dẫn đầu đã nhuộm thành màu máu, máu chảy xuống hội tụ thành sông, hiển
nhiên rằng cơ thể phải chịu áp lực rất lớn, nhưng bọn hắn vẫn đang kiên trì.
Điều cực kỳ tàn khốc là mặc dù bọn hắn có hình thái giống con người, nhưng
trong kế hoạch phân phối tác chiến, vẫn thuộc về “Khí cụ chiến tranh”, là vật
tiêu hao.
“Răng rắc…”
Một mảnh vỏ cây khổng lồ nơi thân cây bị kéo tróc xuống, bên trong lộ ra hai
cái lỗ đen sì.
Đám người khổng lồ và quân trận của hai Kỵ Sĩ Đoàn gần đó đều vang lên một
hồi tiếng reo hò.
Vẻ mặt Romir nghiêm túc, bởi vì cảnh tượng trước mắt tương đương với Cánh
Cổng Luân Hồi của Thần Giáo mình bị cưỡng ép mở ra, trong lòng bà ta không
có cách nào không cảm thấy sầu não.
Seaforth thì nhắm hai mắt, truyền thừa của Sinh Mệnh Thần Giáo cũng không
chỉ kéo dài trong hai kỷ nguyên, xem như là một trong những Thần Giáo có lịch
sử lâu đời nhất.
Nhưng đầu tiên là Thần Trật Tự tàn sát trắng trợn trong thời kì cuối kỷ nguyên
trước, sau đó bị Trật Tự Thần Giáo chèn ép dữ dội trong kỷ nguyên này, không
biết đã để bao nhiêu tinh hoa vốn nên tồn tại vĩnh cửu đã tan vỡ trong dòng
sông thời gian.
Nếu như hai vị Chủ Thần Sinh Mệnh vẫn còn, nếu như trong kỷ nguyên này
Sinh Mệnh Thần Giáo không có bóc lột chất dinh dưỡng của Cây Sinh Mệnh
quá đáng như vậy, nếu như không có nội lực của Luân Hồi Thần Giáo bù trừ…
Nếu không có nhiều nếu như như vậy thì cái cây Sinh Mệnh này sao có thể bị
kéo tróc vỏ ra như vậy?